Nhà của anh là căn nhà hai tầng.
Khương Chi gật đầu, đi dọc theo cầu thang, tìm được căn phòng mà Thi Liên Chu nói, rõ ràng nơi này đang có người ở, khăn trải giường và vỏ chăn màu tối, tủ quần áo bên tường đang mở ra, bên trong đều là áo sơ mi, tây trang của nam.
Có lẽ Thi Liên Chu đang ở đây.
Mắt hạnh to tròn của Khương Chi nhìn quanh phòng, mặc dù cơ thể rất buồn ngủ, nhưng bây giờ tinh thần lại cứ như có suy nghĩ riêng, cô sờ sờ mặt mình, trên mặt hơi nóng, cho dù không xem gương cũng biết mặt cô đang đỏ lên.
Cô thở nhẹ một hơi, buông ba lô, thuận tay cầm khăn của Thi Liên Chu, đến phòng vệ sinh tắm rửa.
Làm xong tất cả, cô mệt đến mức đầu ngón tay cũng không muốn nhúc nhích, tóc cũng không sấy khô, trực tiếp dùng khăn lông quấn lại, nằm ở trên giường ngủ.
Một giấc ngủ này rất sâu, đến khi có một trận gió ấm áp thổi qua.
Khương Chi giãy dụa mở mắt ra, mí mắt có chút đau nhức, cô vừa mới đưa tay lên định xoa thì đã có một đôi tay thon dài duỗi lại đây, giúp cô xoa mí mắt, động tác không tính là mềm nhẹ nhưng cũng không thô lỗ.
“Mấy giờ rồi?” Khương Chi vừa mới tỉnh ngủ, giọng nói còn có chút khàn khàn.
Thi Liên Chu nghe câu này cực kì có hương vị của vợ chồng đang nói chuyện với nhau, tự nhiên, trong lòng anh có cảm giác yên bình khó tả.
Anh nói: “Hai giờ chiều, Cố Tuyển muốn đi ra ngoài, cùng đi ăn cơm.”
“Không muốn nhúc nhích.” Khương Chi khó có được dịp vô lại một lần, lại lần nữa khép mí mắt lại, thuận tay chỉ chỉ vào tóc mình.
DTV
Thi Liên Chu dừng lại một chút, lúc sau bị cô chọc cười, giọng nói trầm thấp cũng không còn cứng rắn vậy nữa: “Một ngày không ăn cái gì, em không đói thì anh cũng đói.”
Khương Chi động cũng không động một chút, nhàn nhạt “À” một tiếng.
Môi mỏng của Thi Liên Chu mím lại, cũng không tức giận, tiếp tục lau khô tóc cho cô.
Tóc đã được lau khô, Khương Chi cũng không có lý do để tiếp tục ngủ nứơng nữa, xốc chăn lên ngồi ở mép giường.
Thi Liên Chu buông máy sấy, híp mắt nhìn cô, từ trên xuống dưới, dường như không buông tha một tấc nào.
Có lẽ là do ánh mắt của anh quá sáng rực khiến Khương Chi có chút không được tự nhiên mà kéo góc chăn, thuận tay chải lại mái tóc dài.
Trên thực tế cô mặc đồ cũng không quá hở, nửa thân trên cô mặc áo sơ si trắng của Thi Liên Chu, nút cài tới tận trên cổ, dưới thân là một cái quần rộng được xắn ống, cả người như là một đứa bé trộm mặc đồ của người lớn vậy.
Cô lại không phải là một thiếu nữ không biết gì, đương nhiên cô biết rõ mặc cái áo sơmi của nam giới có ý nghĩa gì, nhưng mà bây giờ cô cũng không có tâm làm chuyện kia.
“Thay quần áo, anh ở bên ngoài chờ em.” Thi Liên Chu chỉ túi quần áo bên cạnh, dứt lời thì anh lập tức ra khỏi phòng.
Anh vừa đi, toàn bộ cảm giác áp bạch trong phòng nháy mắt tan thành mây khói.
Khương Chi nhẹ nhàng thở ra, mở túi ra nhìn, bên trong đều là nhãn hiệu thời trang nữ.
Lúc cô thay quần áo thì Thi Liên Chu đứng ngoài chờ, môi mỏng ngậm một điếu thuốc, mây khói lượn lờ, anh híp mắt lại, bỗng nhiên cúi đầu cười khẽ hai tiếng, lồng n.g.ự.c rung rung, bỗng nhiên phát ra tiếng cười không thể giải thích được.
Anh nghĩ, mình thật sự rất giỏi.
Khương Chi thay quần áo xong thì Thi Liên Chu và Cố Tuyển đã chờ sẵn.
Cũng không biết Thi Liên Chu và Cố Tuyển nói gì đó mà ánh mắt của anh ấy nhìn cô rất kính nể, giống như là nhìn một nữ hiệp băng tường vượt núi trong chốn võ lâm vậy.
Cố Tuyển lái xe, Thi Liên Chu và Khương Chi ngồi ở hàng phía sau.
“Nhìn thế nào thì tôi cũng giống như là tài xế lái xe cho hai người vậy chứ?” Cố Tuyển vô cùng hiểu vị trí của mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-240.html.]
Thi Liên Chu nâng mi mắt, nắm lấy tay Khương Chi, vuốt ve ngón tay mảnh khảnh, có cảm xúc tinh tế của cô.
Anh nhàn nhạt hỏi: “Đặt nhà hàng nào rồi?”
“Ê, hai người có thể chú ý đến một người đang độc thân là tôi không?” Cố Tuyển nhìn qua kính chiếu hậu thấy Thi Liên Chu và Khương Chi đang nắm tay nhau thì anh ấy không thích ứng được mà bĩu môi, giống như là nhìn thấy lục địa mới vậy.
Thi Liên Chu cười lạnh: “Xì, nếu cậu không từ chối Hoắc Thế Chi thì chắc là con cũng đã học trung học rồi.”
“Hoắc Thế Chi?” Khương Chi lặp lại một lần.
Cô nghĩ, người này chính là người chị muốn kết hôn trong miệng Triệu Cam Đường, chỉ là không nghĩ tới Cố Tuyển và nhà họ Hoắc lại có quan hệ sâu xa như vậy.
Cố Tuyển không nói lại được thì ngậm miệng không nói nữa.
Không biết nghĩ tới cái gì mà thần sắc trong mắt anh ấy có chút phức tạp.
Xe chạy khoảng hai mươi phút, cuối cùng cũng dừng lại trước một nhà hàng Tây cao cấp.
“Tôi vào trước đây, các người vào sau đi!” Cố Tuyển chỉnh lại cà vạt trên cổ mình. Hôm nay anh ấy ăn mặc rất nghiêm chỉnh, lịch sự, có lẽ vì sắp gặp lại người đã từng theo đuổi nên vẻ mặt anh ấy hơi xấu hổ và căng thẳng.
Đôi mắt Khương Chi nhìn theo bóng lưng của Cố Tuyển, cô nói như có điều suy tư: “Cố Tuyển thích cô Hoắc kia sao?”
Trong tiểu thuyết, tình cảm của Cố Tuyển là một tờ giấy trắng, anh ấy là ánh trăng sáng vĩnh viễn không bao giờ phai mờ trong lòng nữ chính Thi Nam Châu, nếu hỏi anh ấy có thích Thi Nam Châu hay không, e rằng cũng chỉ có một mình anh ấy biết.
Thi Liên Chu lại không có bất kỳ hứng thú nào với vấn đề này, anh chậm rãi nói: “Không biết.”
Khóe miệng nhỏ bé của Khương Chi không khỏi co rút, cô quay đầu lại nhìn Thi Liên Chu, cảm thán nói: “Chỉ có thể nói Cố Tuyển xem anh là chân ái, anh cũng không biết anh ấy thật sự có tình cảm với Hoắc Thế Chi hay không mà lại để anh ấy bán nhan sắc sao?”
Không yêu thì cũng thôi đi, thế này thì xấu hổ biết bao.
Nếu là yêu, điều này không khác gì cắm d.a.o vào tim Cố Tuyển.
Người yêu cũ kết hôn mà chú rể lại không phải mình. Chậc! Nghĩ thoáng qua cũng thấy ngạt thở.
Thi Liên Chu cau mày, ánh mắt kín như bưng: “Em quan tâm cậu ấy à?”
Khương Chi không hề khách sáo ném cho anh một cái liếc mắt, mà cái liếc mắt kia không khác gì đang nhìn một tên đần.
“Anh đang hỏi em đó.” Giọng điệu Thi Liên Chu không vui, môi mỏng hơi nhếch lên, hơi thở quanh người trở nên bén nhọn.
Khương Chi cau mày. Cô chưa từng yêu đương nhưng hoàn toàn cảm thấy vấn đề này cũng không có ý nghĩa gì. Giờ phút này, nếu không phải cô cảm nhận được hơi thở đàn ông trưởng thành quanh người anh thì với tính tình này của anh, trông anh không khác gì một đứa trẻ đang giận dỗi vì không đòi được kẹo.
Nhưng Khương Chi càng không nói lời nào thì Thi Liên Chu càng chấp nhất, bàn tay lớn với những ngón tay thon dài giữ chặt cổ tay cô.
Khương Chi hít sâu một hơi, cô không muốn mình sắp gặp lại Cẩu Tử mà lại cãi nhau với Thi Liên Chu, vì vậy cô ôn tồn nói: “Anh cảm thấy em sẽ quan tâm anh ấy sao? Ngoại trừ biết anh ấy tên Cố Tuyển ra, còn lại em không biết gì cả.”
Thi Liên Chu nhấc mí mắt lên, hỏi lại: “Vậy ngoại trừ biết anh tên Thi Liên Chu thì em còn biết cái gì?”
Khương Chi nghẹn họng.
Đôi mắt đẹp của cô nhắm lại, khóe môi hơi cong ẩn chứa vẻ nguy hiểm.
Tên này ở không nên muốn kiếm chuyện đúng không?
Nghĩ như vậy, Khương Chi nhanh chóng ngả về phía Thi Liên Chu, đôi môi đỏ hơi lạnh áp sát đến, gặm cắn môi mỏng của Thi Liên Chu một cách không thành thục.
Thi Liên Chu lẳng lặng nhìn cô một lúc, đột nhiên anh đưa tay giữ chặt eo thon của cô, chuyển khách thành chủ, môi mỏng nghiền nát môi cô, không cho phép cô chống cự, ngay lập tức vị cỏ tươi thoang thoảng đã tràn ngập khoang miệng.
Nụ hôn này kéo dài rất lâu.