Khương Chi dùng cái muỗng vớt thịt lên, miếng thịt kho đỏ rực sáng lấp lánh, cộng thêm mùi thơm thịt kho xộc vào mũi, đây đúng là thử thách vị giác người ta.
Khương Chi nhìn về phía đám đông nói: “Hôm nay là ngày khai trương nên tôi không kho nhiều thịt, người đến trước thì mua trước”.
Nghe xong lời này, đâu còn ai chịu đựng được nữa.
Trong thoáng chốc, sạp hàng bán thịt kho như bốc lửa, có thể nói người ta phải xếp hàng để mua.
Tuy Khương Chi đã nói mua ba cân tặng nửa cân nhưng thời này đâu có mấy người có thể mua một lần ba cân thịt kho, hầu hết họ chỉ mua một cân hoặc nửa cân cho con cái ở nhà nếm thử, không có điều kiện để được ăn cho thỏa mãn.
Khương Trường Hưng ngồi xổm ở ven đường bên kia nhìn thấy đám đông bao vây Khương Chi Tử thì cái cằm của anh ấy đã sắp rớt xuống vì ngạc nhiên.
Tuy Khương Trường Hưng cũng cảm thấy món thịt kho này rất ngon nhưng không ngờ việc buôn bán sẽ tốt như vậy, nếu cứ theo đà buôn bán thế này thì thịt kho sẽ được bán hết rất nhanh.
Khương Chi vớt thịt lên, cân, gói lại, lấy tiền, một loạt các động tác rất trôi chảy. Trong đám đông còn có người trêu ghẹo nói cô là người trời sinh đã biết làm ăn, thử nhìn bàn tay lúc cô cân thịt mà xem, thành thục biết bao.
Trong lúc sạp hàng thịt kho của Khương Chi vô cùng náo nhiệt thì ở bên kia đường có một chiếc xe chậm rãi chạy qua.
Cố Tuyển ngồi ở ghế lái phụ, liếc mắt đã lập tức nhìn thấy cảnh tượng đám đông chen lấn, anh ấy nói: “Ồ, ở đó bán cái gì nhỉ? Buôn bán cũng tốt quá rồi! Tôi ở thủ đô cũng chưa từng thấy sạp hàng nào náo nhiệt thế này.”
Thi Nam Châu ngồi ở hàng ghế sau, trên gương mặt là nụ cười rạng rỡ: “Chú Cố đi xem thử đi!”
Sáng sớm hôm nay, kết quả giám định đã được đưa đến, cô bé sắp về nhà rồi.
Cố Tuyển quay đầu, duỗi cổ nhìn về phía Thi Liên Chu. Anh ấy thích náo nhiệt nên rất muốn đi xem thử.
Thi Liên Chu nhíu mày, một tay cầm vô lăng, một tay khác đặt trên cửa sổ xe, nhìn dáng vẻ này của Cố Tuyển thì chân mày anh cau chặt hơn, anh lạnh lùng nói: “Đi nhanh về nhanh, chúng ta còn phải đến kịp giờ máy bay”.
“Được.”
Cố Tuyển nhếch miệng cười một tiếng, rồi mở cửa bước xuống xe, chạy về phía sạp thịt kho.
Thi Nam Châu nhìn theo anh ấy, lại nhìn về phía Thi Liên Chu không nói lời nào, cái miệng nhỏ bé của cô nhóc mím chặt, cô nhóc thật sự sợ hãi khi ở chung với người chú này, cũng không biết làm thế nào mà tính tình của chú út lại như thế, không ôn hòa như chú Cố.
Da mặt Cố Tuyển rất dày, anh ấy cũng không thèm quan tâm đến suy nghĩ của những người bên ngoài, lập tức chen lên trước sạp hàng.
Cố Tuyển liếc mắt đã nhìn thấy Khương Chi ngay, trong lòng anh ấy cũng thầm hét to một tiếng. Thế này chẳng phải quá trùng hợp rồi sao?
“Đồng chí Khương, cô bán cái gì vậy?”
Khương Chi hơi nhíu mày. Lúc này không cần Cố Tuyển nói, Khương Chi cũng cảm thấy mình và Cố Tuyển đúng là rất có duyên.
Cô ước lượng cái muỗng, cười nói: “Thịt kho. Anh muốn mua không? Rất thích hợp để ăn khi đi đường dài.”
Tối hôm qua, cô đã biết hôm nay họ sẽ rời khỏi trấn Đại Danh, nói không chừng sau này sẽ không gặp lại nữa, cho nên nếu có thể kiếm lời lần cuối từ đám con cháu nhà giàu có thì cô cũng không hề cảm thấy áy náy.
Cố Tuyển cũng không khiến Khương Chi thất vọng, anh ta phóng khoáng nói: “Thịt kho sao? Được đó, gói hết tất cả số còn lại cho tôi đi!”
Khương Chi giật mình, sau đó cô nhìn về phía đám đông: “Các vị cũng nghe thấy rồi đó, thật sự xin lỗi mọi người, buôn bán hôm nay cũng chỉ đến đây thôi, vị khách này muốn mua tất cả số thịt kho còn lại của tôi rồi, ngày mai tôi sẽ quay lại bán tiếp, cũng ở vị trí này, vẫn khuyến mãi mua ba cân tặng nửa cân.”
Trong đám đông có người muốn mua thịt kho nhưng không mua được thì tâm trạng không được tốt lắm nhưng người ta không dám mở miệng ra mắng Cố Tuyển, nhìn người này cũng biết không phải người tầm thường.
Vì vậy họ chỉ có thể âm thầm nói một tiếng “xui xẻo” rồi rời đi theo dòng người.
Cố Tuyển mặc kệ họ, anh ấy chỉ tò mò nhìn mớ thịt kho còn lại trong thùng inox.