Mục lục
Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh mắt Khương Chi lạnh nhạt, lạnh băng nói: “Tôi nghe nói nhà họ Hoắc nhận nuôi đứa trẻ này là để chắn tai họa cho Hoắc Cẩm Thịnh, con trai út của Hoắc Thế Vinh nhỉ, không có lửa thì làm sao có khói, tôi nghĩ cô cũng không phủ nhận điều này đúng không?”

DTV

Nghe vậy, một cảm giác ớn lạnh truyền khắp sống lưng của Trần Cẩm.

Cô ta kinh ngạc nhìn về phía Khương Chi, giống như không thể tin tưởng nói: “Rốt cuộc cô là ai?”

Chuyện này cũng coi như là bí mật của nhà họ Hoắc, mọi người đều giữ bí mật, cho dù bên ngoài có nhiều suy đoán đến đâu, cũng không có ai đoán theo hướng này, mặc dù đoán được cũng không dám nói ra khỏi miệng, ai mà ngờ được, một người đến từ đại lục lại có thể điều tra những chuyện như này!

Trong lúc nhất thời, trong lòng Trần Cẩm giống như bao phủ đầy mây đen.

Cô gái Khương Chi này, lần đầu tiên gặp nhau vào đêm kia, cô ta chỉ cho rằng cô gái này chỉ là một tiểu thư xuất thân từ gia đình giàu có nào đó, nhưng hôm nay, coi như cô ta đã hiểu được, đây đâu phải chỉ là tiểu thư nhà giàu có, rõ ràng là một người có bối cảnh hùng hậu, không hề sợ hãi hoa ăn thịt người nhà họ Hoắc!

Nhà ai ở đại lục có thể có tự tin đến như vậy?

Trong lòng Trần Cẩm không khỏi có chút hoảng sợ, kéo theo Cẩu Tử muốn rời khỏi căn phòng này, chuyện của Hoắc Cẩm Tư cực kỳ quan trọng, đã không còn là chuyện mà một người vợ lẽ như cô ta có thể quyết định được, xem ra hôm nay nhất định sẽ là một ngày không quá yên bình.

Đáy mắt Khương Chi hiện lên một tia lạnh lùng, đi qua bàn trà, ngón tay nắm chặt lấy cổ tay của Trần Cẩm, nói: “Tôi còn có chuyện vẫn chưa nói xong, cô định đi đâu hả?”

Sắc mặt Trần Cẩm thay đổi trong phút chốc, bởi vì bị đau mà buông bàn tay đang ôm lấy Cẩu Tử ra: “Cô làm cái gì vậy hả?!”

Đôi mắt hạnh to tròn của Khương Chi hơi rũ xuống, nhìn Cẩu Tử đang ngồi im không nói chuyện trên ghế.

Mặc dù hoàn cảnh xung quanh có hỗn loạn như thế nào, dù cho mẹ nuôi của thằng bé không ngừng kêu rên, nhưng vẻ mặt Cẩu Tử vẫn cực kỳ bình tĩnh, giống như thằng bé chỉ là người ngoài, đang đứng xem một trò hề vậy, nhận định này khiến cho Khương Chi cảm thấy rất đau lòng.

Bảo mẫu vừa mới pha trà quay về thì nhìn thấy cảnh tượng này, bà ta không khỏi hét lên một tiếng, bộ ấm trà đắt tiền trong tay cũng rơi xuống đất, vỡ ra thành từng mảnh.

“Xoảng” một tiếng.

Bà ta lặng lẽ nuốt nước miếng, khi Khương Chi nhìn sang thì bà ta không khỏi đổ mồ hôi lạnh!

Trần Cẩm thấy vậy, nhịn đau, sắc mặt âm trầm nói: “Đi! Đi gọi người đến đây! Tôi muốn xem xem cô có thể bình an rời khỏi đây sau đi đã gây chuyện trên địa bàn nhà họ Hoắc hay không!”

Khương Chi cũng không ngăn cản, đẩy Trần Cẩm ra, nói: “Cô tự mình đi đi.”

Trần Cẩm lảo đảo một cái, sau đó lại quay đầu lại muốn kéo Cẩu Tử đi, nhưng Khương Chi đột nhiên quay đầu lại, trong mắt lộ ra sự âm trầm lãnh lệ.

Trần Cẩm giật mình hoảng sợ, giọng điệu có chút không ổn định, một lúc sau mới giật mình tỉnh táo lại, tức giận hét lên: “Cô chờ đấy!”

“A Chi…….” Triệu Cam Đường lẩm bẩm, nhìn bóng dáng hoảng loạn chạy ra khỏi phòng của Trần Cẩm thì cô ấy cắn chặt răng, cũng chạy theo sau.

Cô ấy có thể nhìn ra người yêu của Khương Chi không phải người bình thường, trong tình huống như vậy, tất nhiên phải gọi người của cả hai bên, nếu không thì rất bất lợi cho A Chi.

Bảo mẫu đứng ở cửa run bần bật, nhưng cũng không dám rời đi, nhiệm vụ của bà ta là ở lại trông chừng tiểu thiếu gia.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-253.html.]

Khương Chi quay đầu nhìn về phía Cẩu Tử, vẻ lạnh lùng trong mắt đã biến mất không thấy, trở nên dịu dàng trìu mến.

Cô ngập ngừng vươn tay nắm lấy tay của Cẩu Tử, thằng bé cũng không từ chối, nhưng cũng không tỏ ý đón hùa, tùy ý để Khương Chi kéo mình vào trong lòng, một mùi hương cỏ cây nhẹ nhàng xông vào khoang mũi, đôi mắt của Cẩu Tử có chút d.a.o động, nhưng rất nhanh lại biến mất không thấy.

Khương Chi nửa quỳ gối trên mặt đất, ôm chặt lấy Cẩu Tử, giọng nói có chút run rẩy: “Cẩu Tử, con nhận ra mẹ phải không?”

Cẩu Tử cũng không trả lời.

Thằng bé tránh thoát vòng tay của Khương Chi, đi đến một bên, lấy từ trong tủ ra một khối Rubik mười sáu mặt, sau đó lại từ từ quay lại ngồi xuống ghế sofa, cúi đầu bắt đầu chơi Rubik, ngón tay nho nhỏ của thằng bé cực kỳ linh hoạt, chẳng bao lâu khối Rubik đã trở lại hình dạng ban đầu.

Khương Chi có chút kinh ngạc, cũng không quấy rầy thằng bé.

Cẩu Tử lại quay loạn khối Rubik, xoay nó lần nữa, lặp đi lặp lại hành động này.

Đôi mắt Khương Chi hơi lóe, hình như nghĩ đến điều gì đó, trên khuôn mặt cô hiện lên sự kinh ngạc tột độ.

Trạng thái này của Cẩu Tử, trông có hơi giống như một người mắc bệnh tự kỷ.

Biểu hiện nổi bật của chứng bệnh tự kỷ là khó khăn trong giao tiếp xã hội, hành vi rập khuôn, cảm giác dị thường, cô độc không hợp với quần thể, cô nghe Hổ Tử nói rằng khi còn bé vốn dĩ Cẩu Tư đã không thích nói chuyện, nhưng luôn dùng hành động để thể hiện suy nghĩ của mình, là một kiểu nhân cách im lặng hy sinh vì người khác.

Nhưng bây giờ, thằng bé không hề quen biết cô, sống như một con rối bị giật dây.

Có lẽ là do sau khi bị bán, bị bắt cóc, sống đầu đường xó chợ, sau đó lại bị bán, rồi xảy ra tai nạn xe cộ và nhiều loại chuyện khác, khiến cho não bộ của thằng bé hình thành một loại ý thức tự bảo vệ bản thân, cho nên thằng bé cảm thấy im lặng trong thế giới riêng của mình là một cách để bảo vệ bản thân chăng?

Nghĩ như vậy, Khương Chi nhắm mặt, che giấu những giọt nước mắt nói trong mắt.

Giọng nói của cô trở nên dịu dàng, giơ tay đặt lên đôi vai nhỏ bé của cậu nhóc, nói: “Cẩu Tử, mẹ là mẹ con đây, mẹ đến đón con về nhà. Con còn nhớ rõ Hổ Tử, Trụ Tử, và Đản Tử không? Các anh em của con đều rất nhớ con đấy, mọi người đều muốn cùng con đến trường, cùng nhau ăn bánh bao nhân thịt.”

Vừa nói. trong lòng cô lại cảm thấy chua xót: “Con còn nhớ rõ sao?”

Cũng không biết câu nào có tác dụng, nhưng đôi tay đang quay Rubik của Cẩu Tử đột nhiên ngừng lại.

Khương Chi còn chưa kịp vui mừng thì một loạt tiếng bước chân ồn ào từ xa đến gầy đột nhiên vang lên.

Cẩu Tử lại im lặng, cúi đầu tiếp tục chơi Rubik.

Đôi mắt đẹp của Khương Chi tràn ngập sự lạnh lùng, cô tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Giọng điệu khoa trương của bảo mẫu vang lên ở cửa: “Ôi chao, ông chủ, ông đến rồi, tiểu thiếu gia đang bị người phụ nữ kia bắt cóc đấy!”

Khương Chi ngồi thẳng lưng, dáng người thẳng tắp ngồi trên ghế sofa, một tay ôm Cẩu Tử, ngẩng đầu nhìn về phía cánh cửa nhỏ hẹp kia.

Lúc này, có rất nhiều người đang tụ tập nhốn nháo ở đó, đi đầu là Hoắc Thế Vinh, sắc mặt của ông ta cực kỳ khó coi, dù sao hôm nay cũng là ngày trọng đại của gia đình nhà họ Hoắc, bất cứ ai phá hoại đám cưới có thể khiến ông ta tiến xa hơn một bước này thì đều là kẻ thù của ông ta!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK