Một nhóm thanh niên mặc đồng phục tập hợp ngay ngắn trật tự, xếp ngay hàng thẳng lối, nhìn qua chỉ thấy đầu người đen kịt, nhìn kỹ, khoảng ba bốn chục người, tất cả đều mặc đồng phục ngụy trang, đứng thẳng khiến người ta cảm thấy áp lực.
Lúc Khương Chi đi ra, đã thấy cảnh tượng này.
Cô nhướng mày, trong lòng nghĩ thầm, quả nhiên là sức thu hút của quyền lực.
Nhóm người họ tổng cộng điều khiển ba chiếc xe tải quân sự màu lục.
Lê Minh nói: “Đội một, dẫn người đi tìm nhân viên tìm kiếm cứu nạn ở thôn bên cạnh, tiếp nhận.”
“Vâng!” Nhóm người hàng thứ nhất mở chiếc xe tải đi mất.
“Bây giờ anh hai Thi đang ở trấn Đại Danh, có qua thẳng đó không?” Lê Minh chỉ huy xong, quay đầu nhìn về phía Thi Liên Chu, nhưng ánh mắt lại như có như không liếc nhìn trên người Khương Chi, nhìn dáng vẻ bình tĩnh tự nhiên của cô, trong lòng thật sự đánh giá rất cao.
Trận này của họ thật sự rất dọa người, một vài cô gái mỏng manh yếu đuối nhìn thấy chỉ muốn ngất đi, còn vị nữ đồng chí này khá lắm.
Thi Liên Chu kéo cửa xe ra, bước đôi chân dài lên thẳng xe, chợt nảy lên một ánh mắt hết sức lạnh lùng, anh nhàn nhạt liếc mắt nhìn Khương Chi, trầm giọng lạnh lùng nói: “Tìm một chiếc xe, đưa cô ấy tới huyện Thấm.”
“Hả? Không theo chúng ta đến trấn Đại Danh à?” Giọng nói của Lê Minh hơi thất vọng.
Thi Liên Chu hoàn toàn không muốn trả lời anh ấy, anh đã đóng cửa lại.
Lê Minh quay đầu nhìn về phía Khương Chi, anh ấy xấu hổ giải thích: “Ha ha, tính tình anh năm của tôi chính là như vậy, cô cũng đừng nhìn thấy tính anh ấy vừa thúi và ngang ngược mà lầm, thật ra anh ấy… Anh ấy…”
Lê Minh gãi đầu mình, suy nghĩ rất lâu cũng không biết dùng từ ngữ thế nào giải thích cho Thi Liên Chu.
Một lúc sau Lê Minh mới rặn ra được một câu: “Anh ấy đẹp trai, có tiền.”
Khương Chi không để ý đến, cô đã dốc hết sức để hồi phục lại cảm xúc trong hai ngày vừa qua, Thi Liên Chu không làm khó cô thì Khương Chi đã phải thắp nhang cầu nguyện rồi, vì vậy cô nhẹ nhàng khoát tay nói: “Tôi không ngại. Chỉ là phiền anh tìm người đưa tôi về huyện Thấm là được.”
Lê Minh hơi ngạc nhiên, anh ấy càng có hảo cảm với Khương Chi hơn khi thấy cô không tỏ ra uất tức gì đó, Lê Minh cười nói: “Không phiền, không phiền đâu.”
Lúc này, cửa sổ xe bị kéo xuống, bàn tay cầm điếu thuốc của Thi Liên Chu đặt bên ngoài cửa sổ xe, nhìn hai người đứng bên ngoài cười cười nói nói, Thi Liên Chu lên tiếng, giọng điệu thật sự không tốt: “Lê Minh, sao cậu nhiều lời như thế?”
Khóe miệng Lê Minh co rút, anh ấy vội vàng tìm người lái xe đưa Khương Chi về.
Lê Minh nhìn theo chiếc xe đã lái đi, vuốt cái trán đổ đầy mồ hôi của mình, chợt mở cửa xe, vặn mở một chai nước, uống hết nửa chai, rồi mới nói: “Anh năm, rốt cuộc anh và cô gái nhà người ta có quan hệ gì vậy?”
Thi Liên Chu nghiêng đầu quay về phía bên ngoài cửa sổ phà ra một hơi khói, lời nói không mặn không nhạt: “Có muốn tôi đưa cậu lên làm việc trong hội phụ nữ không?”
Trái lại Lê Minh cũng không để ý khi bị Thi Liên Chu châm chọc, khiêu khích, dù sao từ nhỏ đến lớn anh ấy cũng đã quen.
Lê Minh nhún vai, lái xe chạy về trấn Đại Danh.
“Đi thôi, phải xem thử trấn Đại Danh này có gì ghê gớm mà dám đụng đến em họ của Lê Minh này!”
Chiếc xe chậm rãi rời khỏi thôn Diêu Gia, sắc mặt của một đôi chị em gái đứng trước cửa một ngôi nhà không tốt lắm.
Khương Quế Hoa và Khương Đinh Hương liếc nhìn nhau, cả hai đều có thể nhìn thấy sự “ghen ghét” trong mắt đối phương.
“Thế nào rồi Đinh Hương, đã biết được chị năm không phải nói bậy bạ rồi chứ?” Khương Quế Hoa lạnh lùng cười một tiếng, lúc ánh mắt quét về phía Khương Đinh Hương cũng lộ giấu vết ghen ghét. Từ khi Khương Chi Tử bị đuổi ra khỏi nhà, tự nhiên Khương Đinh Hương trở thành người mà cô ta chán ghét nhất.
Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà Khương Chi Tử và Khương Đinh Hương đều được người trong nhà nuông chiều mà cô ta thì không được? Lẽ nào vì cô ta không đủ xinh đẹp?