Cô suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Khương Đinh Hương đâu rồi?”
Dương Nghị nói: “Cô ta nói rằng chuẩn bị đến giờ xe chạy rồi, sau khi nói với tôi một câu thì rời đi, tôi cũng không ngăn cản.”
Anh ấy biết mối quan hệ giữa Khương Chi và Khương Đinh Hương, tất nhiên cũng biết cô ta không thể là kẻ buôn người được, hơn nữa thấy cô ta đích thân đi theo đến đồn cảnh sát, thành thật giải thích toàn bộ câu chuyện từ đầu đến cuối, cho nên anh ấy cũng không truy hỏi cặn kẽ lý do cô ta giữ cậu bé lại.
Dương Nghị nói xong, còn cười nói: “Cô em gái đó của cô thay đổi rất nhiều so với trước kia.”
Khương Chi gật đầu, cũng không có thời gian nói chuyện về Khương Đinh Hương.
Cô quay đầu nhìn về phía Tiểu Ngự, giọng điệu lạnh lùng nói: “Về nhà đi.”
Tiểu Ngự vốn đang giả câm không dám nhìn Khương Chi, nghe vậy thì tức giận nói: “Con không muốn về nhà! Con muốn đi tìm lão Cận! Con không muốn ở lại trấn Đại Minh, con muốn đi tìm Lão Cận!”
Nghe tiếng la hét của thằng bé, Khương Chi cảm thấy có chút đau đầu.
Cô không ngờ Tiểu Ngự bề ngoài tỏ ra không có chuyện gì, không hề có di chứng gì sau chuyện của Cận Phong Sa, nhưng nhìn dáng vẻ này của cậu bé thì có lẽ mấy ngày nay đều đang suy nghĩ chuyện này rồi, cũng đã nghĩ đến việc nhanh chóng chạy đi tìm Cận Phong Sa.
Trẻ con luôn thích nói một đằng làm một nẻo.
Tình cảm của Tiểu Ngự dành cho Cận Phong Sa quá sâu đậm.
Sau khi Tiểu Ngự hét xong, tranh thủ lúc Khương Chi không để ý liền ôm lấy cặp sách, chuẩn bị chạy nhanh về phía cửa đồn công an.
Khương Chi cau mày, đưa tay nắm lấy quai cặp sách của tên nhóc này lại.
Trong lòng Tiểu Ngự vừa lo vừa tức, cậu bé biết lần này nếu không đi được, thì cậu sẽ không bao giờ còn có cơ hội nữa, lập tức bật khóc nói: “Con muốn đi tìm Lão Cận! Con phải đi tìm lão Cận! Con không muốn đi về!”
Khương Chi cau mày, mím môi nói: “Được rồi, mẹ dẫn con đi.”
Cô chưa bao giờ phản đối việc Tiểu Ngự thân thiết với Cận Phong Sa, nhưng xem ra việc đưa thằng bé về trấn Đại Minh của cô có chút vội vàng, với sự gắn bó không nỡ xa rời của thằng bé với Cận Phong Sa thì việc sống chung cùng bọn họ lại có chút miễn cưỡng với thằng bé.
Thằng bé coi nhà của Cận Phong Sa như nhà riêng của mình, coi nhà ở Trấn Đại Minh như một nơi ở tạm.
Ban đầu không nhắc đến Cận Phong Sa cũng không sao, nhưng một khi nhắc đến, chẳng khác nào hoàn toàn khuấy động mọi cảm xúc và nỗi nhớ nhung trong lòng của Tiểu Ngự với Cận Phong Sa, một khi đã bùng nổ thì khó mà kiềm chế được.
Có lẽ lần đi này Tiểu Ngự cũng không có ý định muốn quay trở về, mà muốn hoàn toàn dọn đến ở với Cận Phong Sa.
Khương Chi vừa nói xong, Tiểu Ngự có chút sửng sốt một chút, sau đó lộ ra sự vui mừng nói: “Thật sao???”
“Thật, đi thôi.” Khương Chi chỉ có thể coi như không thấy dáng vẻ vui mừng khôn xiết kia của cậu.
Tiểu Ngự nghe được câu trả lời khẳng định, vui vẻ vẫy tay chào tạm biệt Dương Nghị, đi theo phía sau Khương Chi, cùng cô rời khỏi đồn cảnh sát, trên khuôn mặt nhỏ tràn đầy ý cười, làm thế nào cũng không che giấu được.
Khương Chi nói với các nhân viên đang đợi ở bên ngoài đồn cảnh sát mấy câu, nhờ họ quay về nói với dì Lý một tiếng, đừng để bà ấy phải lo lắng.
Cô nắm tay Tiểu Ngự, đi đến nhà ga.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-367.html.]
Suốt quãng đường, Tiểu Ngự gãi gãi lòng bàn tay, vươn tay gãi đầu, muốn nói gì với Khương Chi, nhưng lại không biết nên nói gì để xoa dịu bầu không khí ngột ngạt này, Khương Chi cũng không để ý đến thằng bé, đi thẳng đến nhà ga, mới mở miệng hỏi: “Con muốn đi đâu?”
Tiểu Ngự suy nghĩ một lát, sau đó nghiêm túc nói: “Lan Hương.”
Khương Chi nhìn vé xe, có một chuyến tàu chạy thẳng từ trấn Đại Minh đến Lan Hương, nhưng khoảng cách cũng không gần, đi đi về về phải mất hơn 4 tiếng đồng hồ.
Sau khi mua vé xong, trước khi lên xa, Khương Chi còn mua bữa sáng cho Tiểu Ngự ở quầy bán đồ ăn trước ga tàu.
DTV
Tiểu Ngự cầm chiếc bánh bao nhân thịt ăn một cách thèm thuồng, vừa ăn vừa cẩn thận liếc nhìn Khương Chi.
Khương Chi nhắm mắt nghỉ ngơi, không để ý đến cậu.
Cô phải suy nghĩ kỹ càng về chuyện của Tiểu Ngự và cách giải quyết chuyện rắc rối của Cận Phong Sa khi đến Lan Hương.
Trên đường đi, Tiểu Ngự bị say xe, nôn ọe đến mức xây xẩm mặt mày.
Khượng Chi mở cửa sổ xe ra, để cậu nhóc nôn ra ngoài, cô còn mua một chai nước của một đồng chí nam ngồi cạnh, để cho cậu nhóc súc miệng.
Tuổi của đồng chí nam cũng không lớn, vẻ mặt có chút ngại ngùng khi nhìn về phía Khương Chi, nhưng lại không muốn bỏ lỡ cơ hội, lập tức nói: “Đồng chí, đây là em trai cô à? Hai người đang muốn về quê sao?”
Anh ta chưa bao giờ nhìn thấy một đồng chí nữ nào xinh đẹp như vậy đâu, nếu như có thể làm bạn gái của anh ta thì thật tuyệt biết bao.
Sắc mặt Tiểu Ngự tái nhợt vì sau tàu, nhưng sau khi nghe được những lời này của người đàn ông kia, hai mắt trợn to, định lên tiếng chửi người.
Khương Chi lạnh nhạt liếc mắt nhìn cậu bé một cái, Tiểu Ngự lập tức rụt cổ lại không dám nói gì nữa, cậu bé có chút khó chịu khi nhìn dáng vẻ hỏi han ân cần của đồng chí nam kia, cho nên dứt khoát vươn đầu ra khỏi cửa sổ, hít hà hơi gió, coi như mắt không thấy thì lòng không khó chịu.
Hai người họ trò chuyện một lúc, Khương Chi mới hỏi: “Đồng chí, anh có biết Lan Hương là nơi nào không?”
“Lan Hương? Tôi từng nghe qua, là một ngôi làng không lớn không nhỏ, vị trí có chút xa.” Đồng chí nam kia đầu tiên có chút khô khan nói một câu, sau đó dừng lại, có lẽ anh ra muốn khoe khoang trước mặt của Khương Chi, sau đó nhỏ giọng nói: “Ở đó có một ‘Trần bán tiên’, đoán mệnh cực kỳ chuẩn xác, rất nổi tiếng ở các vùng lân cận đó.”
Ở thời đại này, những ‘người xem bói’ cho người khác được gọi là phần tử xấu.
Khương Chi gật đầu coi như hiểu, cũng không nói thêm gì nữa.
Người đồng chí nam kia còn muốn nói nhiều hơn, nhưng nhìn thấy dáng vẻ thờ ơ của Khương Chi thì anh ta không khỏi bĩu môi, không nói gì nữa.
Khoảng hai tiếng rưỡi sau, hai mẹ con họ cũng đến Lan Hương.
Trên con đường đất có một tấm biển ghi chú đơn giản, bên trên có viết hai chữ ‘Lan Hương’, lại không hề nhìn thấy dấu vết của thôn làng, nhà cửa.
Người lái xe mở cửa sổ xe, nói to với Khương Chi: “Đồng chí, hai người cứ đi thẳng theo con đường này, đi thêm nửa tiếng nữa là có thể thấy thôn Lan Hương!”
Đôi môi của Khương Chi mím chặt, cúi đầu, vẻ mặt khó coi nhìn về phía Tiểu Ngự.
Tiểu Ngự cũng không ngu ngốc, biết bản thân mình đã làm sai chuyện, vội vàng né tránh ánh mắt của Khương Chi, cúi đầu nhìn ngó dưới chân, cũng không dám gây thêm rắc rối nữa, vội vàng đi sát phía sau mẹ mình, đi theo con đường nhỏ đến thôn Lan Hương.
Cánh đồng lúa mì đang trong thời kỳ trổ bông, xanh mướt như những khối phỉ thúy xanh.
Khương Chi nắm tay Tiểu Ngự đi trên bờ ruộng, gió mát phất qua mặt, mang theo mùi cỏ xanh thơm ngát.