Lúc này Mạnh Lan cũng đã trở lại.
Khương Chi một tay kéo Tiểu Ngự, một tay bịt miệng vết thương: “Đi thôi.”
Động tĩnh ở chỗ này không nhỏ, rất nhiều công nhân xưởng luyện thép tụ tập xung quanh, nhưng bọn họ không dám đến gần, liên tục có những lời bình luận và cảm thán vang lên, chỉ sợ bị liên lụy vào chuyện này.
Nếu bọn họ còn không rời đi, lát nữa cảnh sát đến đây thì bọn họ sẽ lại bị bắt giữ.
Mạnh Lan cũng hiểu rõ trong lòng, bọn họ vội vàng rời khỏi xưởng luyện thép.
Tiểu Ngự ngừng vùng vẫy, để Khương Chi kéo mình lên xe.
Mạnh Lan không hề khách sáo chút nào, anh ấy ném tên sát thủ ngất xỉu vì đau vào cốp xe rồi lái xe đến bệnh viện.
Lông mi dài của Khương Chi run lên, nhiệt độ cơ thể đột nhiên giảm xuống rất nhiều, cô nhẹ nhàng thở ra, một lúc sau mới buông tay Tiểu Ngự ra rồi nói: “Anh đưa bọn nhỏ đến Bắc Kinh đi, tôi ở lại đây.”
Tình trạng bây giờ của cô không thích hợp để ngồi máy bay, nhưng bọn nhỏ tuyệt đối không thể ở lại đây được.
Mạnh Lan im lặng một lúc rồi gật đầu.
Anh ấy cũng biết tình hình bây giờ, cho nên không nói mấy lời cảm tính.
Mạnh Lam hít sâu một hơi: “Tôi sẽ nhanh chóng thông báo cho ông chủ, mời anh ấy đích thân đến đây.”
Khương Chi cười nói: “Được.”
Nếu là những người khác, bọn họ hẳn sẽ từ chối để không liên lụy đến người mình yêu, đáng tiếc cô không phải là người như vậy.
Cô ích kỷ, lúc này cô muốn Thi Liên Chu ở bên cạnh mình, nếu có nguy hiểm, hai người sẽ cùng nhau gánh chịu, cho dù có c.h.ế.t cũng sẽ ôm nhau chết.
Tiểu Diệu giống như đã hoàn hồn lại, đôi tay cậu bé run rẩy khi kéo áo Khương Chi, m.á.u chảy xuống dưới, nhuộm đỏ tay Tiểu Diệu.
Cậu bé nhìn vết m.á.u trên tay mình, cơ thể run rẩy như cầy sấy, cậu bé ngập ngừng hét lên: “Mẹ... Mẹ, mẹ đừng chết, mẹ đừng c.h.ế.t được không? Con muốn ở bên cạnh mẹ, con không muốn đến Bắc Kinh.”
Cậu bé nắm chặt quần áo của Khương Chi, mặt mũi vô cùng hoảng sợ.
Tiểu Qua cũng rụt vai, cậu bé muốn vươn tay chạm vào Khương Chi, nhưng lại không dám, một lúc lâu cũng không nói nên lời.
Tiêu Tông như thể không hề hay biết, hình như cậu bé không nhận ra được Khương Chi bị thương, nhưng cậu bé cũng không chơi rubik trong tay nữa.
Sắc m.á.u trên mặt Khương Chi đã hoàn toàn rút đi, cô ngước mắt nhìn bọn nhỏ, nhẹ giọng nói: “Đừng sợ.”
Mấy đứa nhỏ đều hoảng sợ, mãi đến khi xe chạy đến bệnh viện, bọn nhỏ mới bình tĩnh hơn được một chút.
Khương Chi xuống xe, Mạnh Lan mở miệng định nói gì đó với cô, nhưng anh ấy cảm thấy bây giờ nói lời an ủi nào cũng không thích hợp, nên anh ấy chỉ nói: “Bà chủ yên tâm, tôi sẽ đưa mấy tiểu thiếu gia đến Bắc Kinh an toàn.”
Khương Chi gật đầu, hơi khó khăn mà nói: “Nhờ vào anh cả đó.”
“Con không muốn đi! Không muốn đi đâu! Mẹ! Con muốn mẹ!” Tiểu Diệu và Tiểu Qua vừa nhìn thấy Khương Chi xuống xe thì đều phản ứng lại, hai cậu bé cũng không lo sợ hãi nữa mà đập liên tục vào kính xe mà bật khóc chảy nước mắt.
Tiểu Ngự cũng run rẩy vịn vào cửa sổ, cậu bé mở to đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Khương Chi đang đứng bên cạnh xe.
Trong đầu Tiểu Ngự không ngừng suy nghĩ về hơi ấm và hương thơm khi cậu bé được mẹ ôm vào lòng, đó là mùi của mẹ.
“Mẹ...” Môi Tiểu Ngự run run, cậu bé nhẹ nhàng gọi Khương Chi.
Khương Chi gõ cửa kính xe, Mạnh Lam hơi hạ kính xe xuống.
Cô vẫy tay với Tiểu Ngự, cậu bé xích lại gần theo bản năng, sau đó nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Khương Chi: “Con dẫn mấy em đến Bắc Kinh nhé, ngoan ngoãn nghe lời cha, đợi mẹ đến tìm các con, có được không?
Tiểu Ngự mím môi muốn khóc, cậu bé còn chưa kịp nói gì thì nước mắt đã chảy ra từ khóe mắt.
Đầu óc Khương Chi hơi choáng váng, nhưng cô vẫn nắm tay Tiểu Ngự: “Móc tay nào.”
DTV
Cô móc ngón tay út mũm mĩm của Tiểu Ngự, mặc kệ Tiểu Ngự có đồng ý hay không, rồi cũng quay sang nói với Mạnh Lan: “Đi đi, anh nhất định phải đích thân đưa bọn nhỏ đến trước mặt Thi Liên Chu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-379.html.]
“Được!”
Mạnh Lan nghiến răng nghiến lợi, lớn tiếng đáp lại.
Anh ấy đóng cửa sổ và phóng đi như bay.
Khương Chi nhìn theo đuôi xe, cô hơi mất sức nên loạng choạng.
Những cảm xúc vốn đang căng thẳng đột nhiên thả lỏng, cơn đau dữ dội lan khắp cơ thể khiến cô hơi co giật mà phải nghiến răng
Bóng tối ập đến bao trùm tâm trí Khương Chi, cô mất quá nhiều m.á.u cho nên cảm thấy thế giới đang quay cuồng, khuôn mặt cô tái nhợt mà ngã xuống, mồ hôi lạnh khắp mặt làm ướt cả ngọn tóc.
Khoảnh khắc cô ngất đi, hình như cô đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Mạnh Lan không lái xe đến thẳng sân bay mà tìm một Cung Tiêu Xã ven đường để gọi điện thoại.
Anh ấy cần phải báo cáo những gì đã xảy ra ở đây để nhận được sự hỗ trợ, nếu không thì anh ấy không thể nào đưa tên sát thủ trong cốp xe đến Bắc Kinh được.
Hơn nữa, một mình anh ấy khó có thể đưa bốn đứa nhỏ đến Bắc Kinh an toàn.
Anh ấy phải đưa mấy đứa nhỏ còn nguyên vẹn không bị tổn hại gì về đến Bắc Kinh, hơn nữa bà chủ vẫn một mình ở trong bệnh viện, không có ai chăm sóc thì không an toàn, nhà họ Hoắc vô cùng hung hãn, bây giờ tình thế khó khăn, anh ấy phải làm việc cẩn thận.
Mạnh Lan không chút do dự mà gọi điện cho Thi Liên Chu.
Anh ấy nghiêm mặt, giống sát thần mặt đen, nhưng thực ra trong lòng anh ấy rất bất an, không dám báo cáo tình hình thật sự lên trên, anh ấy còn không dám tưởng tượng, một khi ông chủ của mình biết chuyện ở đây thì sẽ nổi cơn thịnh nộ như thế nào.
“Dududu—— “
Sau một hồi tiếng điện thoại bận, giọng nói thờ ơ của Thi Liên Chu truyền đến từ đầu bên kia điện thoại: “Có chuyện gì vậy?”
Lời nói ngắn gọn súc tích.
Mạnh Lan vẫn luôn nhìn chằm chằm cửa xe bị khóa, không dám trì hoãn, nói: “Lão đại, đã xảy ra chuyện ở trấn Đại Danh.”
Anh ấy không phải người có tính dông dài, cho nên dăm ba câu đã nói rõ ràng mọi chuyện.
Thi Liên Chu ở đầu bên kia điện thoại không lên tiếng, mãi đến khi Mạnh Lan nói xong, giọng nói không hề có cảm xúc của anh mới vang lên: “Tôi sẽ phái người đến đón người, cậu, cậu đến Hồng Kông một chuyến đi.”
Sắc mặt Mạnh Lan hơi thay đổi, lập tức nói: “Vâng!”
Mặc dù giọng nói ở đầu bên kia điện thoại không có d.a.o động gì, nhưng anh ấy đã làm việc dưới tay Thi Liên Chu nhiều năm như vậy, cho dù Thi Liên Chu chỉ có một chút khác biệt thì anh ấy cũng có thể nhận ra, ông chủ bảo anh đến Hồng Kông, chuyện này rất dễ hiểu, rõ ràng cách làm của nhà họ Hoắc đã chạm vào cấm kỵ trong lòng ông chủ của bọn họ.
Sau khi cúp điện thoại, Mạnh Lam hít sâu một hơi.
Anh ấy biết, sắp có chuyện lớn xảy ra rồi.
...
Bắc Kinh.
Thi Liên Chu ngồi ở sau bàn làm việc, ngón tay thon dài cầm điện thoại, trong đôi mắt nheo lại ngập tràn lửa giận sắp bùng phát, gân cổ nổi lên, nốt ruồi son không ngừng dịch chuyển lên xuống.
Đôi môi mỏng của anh hơi hé ra, lời nói của anh chứa sự lạnh đến tận xương cốt: “Nhà họ Hoắc, hay cho nhà họ Hoắc.”
“Tạ Lâm!”
Thi Liên Chu vừa nói xong, Tạ Lâm liền đẩy cửa đi vào.
Anh ấy đã nghe thấy tiếng ồn ào từ văn phòng từ lâu, trong lòng cảm thấy nặng nề, chỉ sợ ông chủ sẽ trút lửa giận lên người mình, cá trong chậu bị vạ lây.
“Lập tức phái người đến huyện Thấm đưa bốn anh em Khương Nam Ngự về Bắc Kinh. Ngoài ra, chuẩn bị vé máy bay gần nhất đến huyện Thấm cho tôi.” Thi Liên Chu mím chặt đôi môi mỏng, giọng nói lạnh lùng cứng rắn, không hề có chút hơi ấm nào.
Tạ Lâm mấp máy môi, anh ấy vốn nói rằng lát nữa sẽ có một cuộc họp quan trọng, nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Thi Liên Chu, anh ấy không dám nói ra miệng mà chỉ đồng ý nói: “Vâng!”
Tạ Lâm vội vã ra khỏi văn phòng, sờ đầu rồi thở dài.