Mục lục
Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phó Đông Thăng mỉm cười, ông ấy tự rót một cốc nước cho Phó Đông Mai: “Không làm nổi nữa thì nghỉ đi, chị đến Nhà xuất bản Phong Thanh Du của tụi em, phúc lợi và đãi ngộ chắc chắn tốt hơn lúc chị ở Nhà xuất bản Văn Học Nhân Dân, gần đây Nhà xuất bản của tụi em như thế nào, chắc chị cũng biết mà đúng không?”

Nghe xong lời này, vẻ mặt Phó Đông Mai càng trở nên nặng nề, phức tạp hơn.

Bọn họ làm cùng ngành, sao bà ấy lại không biết?

Lúc em trai từ chức, bà ấy suýt chút nữa không thể phản ứng lại được, điều đó đã trở thành một trò cười trong ngành, mới bao lâu đâu chứ, Nhà xuất bản Thanh Phong Du nơi Phó Đông Thăng làm việc đột nhiên nổi lên, lượng phát hành và doanh số bán hàng của bọn họ hoàn toàn áp đảo những người trong ngành.

Không nói đến chuyện bà ấy có đỏ mắt hay không, những Nhà xuất bản khác chắc chắn ghen tị đến đỏ mắt.

Chuyện “Anh Hùng Xạ Điêu” nổi tiếng gần như không có gì để nghi ngờ, chuyện này đã khiến người khác cười nhạo Nhà xuất bản Văn học Nhân dân, chuyện khác không nói đến, bốn chữ “ánh mắt thiển cận” đúng là đập thẳng vào trán bọn họ.

Sao bà ấy có thể vui được chứ?

DTV

Và những chuyện này, thực chất đều do một người gây ra.

Phó Đông Mai quay đầu nhìn Khương Chi, ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa phức tạp, đủ loại cảm xúc dâng lên trong lòng.

Khương Chi bình tĩnh, cô không hề ngượng ngùng khi đã lôi kéo em trai của bà ấy đến Nhà xuất bản của mình làm việc: “Phó biên tập, đã lâu không gặp.”

Phó Đông Mai đứng lên, bà ấy gật đầu với Khương Chi, khách sáo nói: “Đã lâu không gặp.”

Bà ấy lau khóe miệng, mỉm cười nói với những người khác: “Mọi người cứ từ từ ăn đi nhé, tôi còn việc nên đi trước đây.”

Nói xong, Phó Đông Mai quay người nhanh chóng rời đi, mặc dù bà ấy biết chuyện để mấy người nhân viên của Nhà xuất bản ở lại đây không phải là chuyện tốt, nhưng mọi người cũng đã nghĩ đến việc rời bỏ công việc, dưa hái xanh thì không ngọt, nếu như bọn họ muốn đi, vậy thì bà ấy muốn ngăn thế nào cũng không thể ngăn được.

Lúc Phó Đông Mai đi ngang qua Khương Chi, bà ấy chợt nghe thấy giọng nói bình tĩnh của cô: “Ở lại Nhà xuất bản Văn học Nhân dân cũng không dễ gì, sao bà không cân nhắc đổi nơi khác nghỉ hưu?”

Vì Phó Đông Mai có thể đảm nhận vị trí tổng biên tập nên điều đó đủ để chứng minh năng lực của bà ấy.

Khương Chi vẫn luôn là người luôn trân trọng người có tài.

Phó Đông Mai dừng lại một lúc, bà ấy không nói gì mà nhanh chóng rời đi.

Khương Chi cũng không để ý, việc cô đưa ra một lời đề nghị đã là làm tròn trách nhiệm của một người chủ, còn việc đối phương có sẵn lòng chấp nhận lời đề nghị hay không thì nằm ngoài tầm kiểm soát của cô, đương nhiên, bây giờ cô tạm thời không có thời gian suy nghĩ chuyện đào người về Nhà xuất bản của mình.

Hơn nữa, để đưa Phó Đông Mai đến Nhà xuất bản của họ, ngoại trừ Phó Đông Thăng thì không người nào có thể làm được công việc này.

Ngay khi Phó Đông Mai rời đi, không khí trên bàn trở nên tốt hơn rất nhiều.

Lão Lương và những nhân viên khác của Nhà xuất bản Văn học Nhân dân nhìn Khương Chi rồi nhìn Vân Tường, bọn họ cảm thấy choáng váng, tin tức về Nhà xuất bản Thanh Phong Du lan truyền nhanh như cháy rừng, bọn họ muốn không biết cũng khó.

Nếu có thể, tất nhiên bọn họ cũng mong muốn được làm việc ở một nơi có triển vọng hơn.

Mọi người đều đi đến những nơi cao hơn.

Phó Đông Thăng rất hào phóng mà gọi không ít món ăn, lại gọi thêm vài chai bia.

Ban đầu người của hai Nhà xuất bản còn hơi xa lạ, nhưng sau ba ly rượu thì đã trở nên quen thuộc, Phó Đông Thăng thậm chí còn không chút che giấu mà nói: “Lão Lương, nếu như anh định nghỉ việc thì sau ngày tính làm gì? Có muốn đến Nhà xuất bản Thanh Phong Du của chúng tôi làm việc không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-275.html.]

Lão Lương sửng sốt một chút, sau đó vui mừng khôn xiết: “Đông Tử, anh nói thật sao? Tôi thật sự có thể đến chỗ anh làm việc à?”

Phó Đông Thăng mỉm cười, lắc đầu hỏi ngược lại: “Sao lại không thể chứ?”

Lão Lương do dự một chút rồi nói: “Tôi là người của Nhà xuất bản Văn học Nhân dân, mọi người thật sự sẽ thu nhận tôi sao?”

Nhà xuất bản Văn học Nhân dân và tác giả “Đại Thần” đã xảy ra mâu thuẫn về truyện “Anh Hùng Xạ Điêu”, người trong ngành đều biết việc này, ai cũng chê Nhà xuất bản bọn họ làm ăn lật lọng, quay lưng với hợp đồng đã ký.

Ông ấy không tin rằng “Đại Thần” lại có thể có ấn tượng tốt với người của Nhà xuất bản Văn học Nhân dân.

Phó Đông Thăng xua tay, chỉ vào mũi nói: “Tôi còn tưởng anh định nói chuyện gì chứ, nếu như anh nói như vậy, chẳng lẽ lúc trước tôi không phải là người của Nhà xuất bản Văn học Nhân dân sao? Không phải bây giờ tôi vẫn đang làm việc rất tốt hay sao? Lão đại của chúng tôi đang ở đây, anh không tin thì cứ hỏi cô ấy đi.”

Lão Lương ngượng ngùng mà xoa tay: “Tôi biết bà chủ Khương chính là ‘Đại Thần’, tác giả truyện “Anh Hùng Xạ Điêu”. Tôi cũng là một độc giả trung thành của truyện “Anh Hùng Xạ Điêu” đó, bây giờ gặp được người thật, đúng là có chút không dám nói chuyện.”

Khương Chi đang gắp đồ ăn cho mấy đứa nhỏ, cô nghe thấy lời nói của lão Lương thì mỉm cười.

Cô nhẹ nhàng tựa lưng vào ghế, lời nói, cử chỉ đều toát lên vẻ chính trực rộng rãi: “Ông không cần phải lo ngại tôi, phương châm của Nhà xuất bản Thanh Phong Du là làm tốt làm lớn làm mạnh, chỉ cần mọi người có năng lực, mặc kệ trước kia như thế nào, về sau chúng ta đều là người một nhà.

Lão Lương nghe lời này thì vô cùng cảm động.

Một số người của Nhà xuất bản Văn học Nhân dân nhìn nhau, trao nhau những ánh mắt lặng lẽ.

Sau đó cuộc nói chuyện diễn ra suôn sẻ hơn, có Phó Đông Thăng, một đồng nghiệp cũ làm cầu nói, Nhà xuất bản Thanh Phong Du đã nhận thêm một số nhân tài mới, thật trùng hợp, trong đó còn có hai người trưởng máy in ấn, lão Lương chính là một trong hai người đó

Cứ như vậy, Vân Tường có thể yên tâm gia nhập xưởng may quần áo rồi.

Một bữa cơm, cả chủ và khách đều rất vui vẻ.

Không lâu sau khi bọn họ rời khỏi tiệm cơm quốc doanh trở về, Phó Đông Thăng cầm sổ sách đến.

Nhà xuất bản mới mở được mấy ngày, thu chi hàng ngày đều được ghi chép rõ ràng, gần như mỗi ngày lợi nhuận ròng đều đạt đến ba ngàn, thậm chí bốn ngàn, hơn nữa con số này vẫn đang tiếp tục tăng lên.

Lợi nhuận như vậy, gần như có thể coi là lợi nhuận khổng lồ rồi.

Đương nhiên cũng là vì thế giới này không có tiểu thuyết võ hiệp, người tiên phong luôn có thể kiếm được rất nhiều tiền.

Tổng lợi nhuận trong thời gian này là hơn ba mươi ngàn đồng, nhưng mà vì cô đã mua hai chiếc máy in và bắt đầu bán sách nên cũng chi ra một khoản tiền, bây giờ số tiền có thể dùng được trong sổ sách khoảng hai mươi ngàn đồng.

Phó Đông Thăng cười nói: “Vân Tường nói bà chủ chuẩn bị xây nhà, tôi nghĩ rằng chắc phải tốn không ít tiền, cho nên tôi đến giao tiền trước.”

Khương Chi khẽ nhếch khóe miệng, đóng sổ sách lại: “Chuyện tiền xây nhà ông không cần lo lắng đâu, đợi cuối tháng giao tiền rồi tính.”

Phó Đông Thăng hơi ngạc nhiên, ông ấy suy nghĩ một hồi cũng không nói gì, gật đầu nói: “Được, vậy đợi đến cuối tháng tôi đến giao tiền.”

Ông ấy cất sổ sách, nghĩ đến việc xây nhà, do dự nói: “Tối nay sau khi tan ca tôi sẽ đi cùng hai người đến nhà Vân Tường, cha Vân Tường là một người cứng đầu, không giống với mẹ cô ấy.”

Khương Chi hơi ngước mắt lên, trầm ngâm nhìn Phó Đông Thăng.

Cơ thể Phó Đông Thăng cứng đờ, ông ấy cười khổ nói: “Đừng nhìn tôi như vậy, tôi chỉ là lo lắng mà thôi, dù sao chúng tôi cùng nhau lớn lên, không thể bỏ mặc cô ấy được mà đúng không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK