“Anh cả chờ đã!” Tiểu Qua hồng hộc chạy đến.
Hổ Tử quay đầu lại nhìn cậu bé, vành mắt đã đỏ hoe.
Tiểu Qua bị lây nhiễm, vành mắt cậu bé cũng đỏ hoe theo nhưng Tiểu Qua kiên cường không muốn khóc, chỉ rút một túi giấy gói kín xâu kẹo hồ lô từ trong vạt áo mình ra, lúc Tiểu Qua đưa đến thì lớp đường bọc bên ngoài đã hơi tan chảy.
“Cho anh ăn.” Tiểu Qua dụi mắt, giọng nói rất vang dội.
Hổ Tử khẽ giật mình.
Cậu nhóc vươn tay, nhận kẹo hồ lô, nhìn xâu kẹo hồ lô không còn hình dáng trong tay mình thì nước mắt lập tức tuôn rơi, cậu nhóc cũng không biết vì sao mình khóc, rõ ràng đã nói không được khóc cơ mà.
Tiểu Qua thấy vậy cũng không kìm chế được nữa, nước mắt tuôn như mưa: “Anh, chờ qua mấy ngày nữa anh ba chữa bệnh xong, chúng em phải trở về rồi, anh về chung với chúng em nhé, được không?”
Trong thoáng chốc Hổ Tử vứt bỏ hết suy nghĩ trước đó, gật đầu rất mạnh: “Được!”
Tiểu Qua vui mừng, ôm Hổ Tử, phấn khích nói: “Em biết anh cả là tốt nhất mà!”
Cậu bé lôi kéo Hổ Tử đi ra ngoài, cũng mặc kệ Cận Phong Sa đang ngơ ngác đứng gần đó, Hổ Tử vội vàng chặn cậu bé lại: “Chờ đã! Ngày mai anh phải tham gia thi kéo co, chờ thi xong, anh sẽ trở về.”
Tiểu Qua ngẫm nghĩ, cậu bé cúi đầu, buồn bã nói: “Vậy được rồi, ngày mai bọn em sẽ quay lại.”
Dứt lời, Tiểu Qua cũng đã nhanh chân bước đi, đi được nửa đường thì vẫn không quên quay lại, vẫy tay chào Hổ Tử, nụ cười tươi đến mức không thể nào che giấu được, hàm răng trắng đều giống như muốn phát sáng.
Hổ Tử vui vẻ nhìn theo, trên gương mặt nhỏ bé vẫn luôn căng cứng cũng lộ nụ cười vui vẻ.
Bốn anh em bọn họ nên ở cùng một chỗ, cậu bé không thể bỏ đi.
Cận Phong Sa nhìn thấy mấy người Khương Chi rời đi, anh ấy cúi đầu nói với Hổ Tử: “Chúng ta cũng trở về thôi!”
Tuy đã biết để đứa nhỏ trở về với mẹ ruột của mình là chuyện tốt, mặc dù đã biết trước sẽ có một ngày như vậy nhưng đến khi ngày đó đến rồi, trong lòng anh ấy hơi buồn, luyến tiếc không buông tay được.
Hổ Tử ngẩng đầu nhìn Cận Phong Sa, khẽ gật đầu, rồi chủ động đưa tay dắt tay anh ấy.
Hổ Tử rất ít khi chủ động gần gũi với Cận Phong Sa.
Cận Phong Sa nhìn thấy cũng bất ngờ, vành mắt anh ấy hơi nóng, cười ha ha một tiếng, rồi cúi người xuống, ôm Hổ Tử lên đầu vai mình và sải bước về nhà. Trái lại bầu không khí giữa “hai cha con” đã hòa hợp hơn rất nhiều.
Thế nhưng bầu không khí hòa hợp này cũng tan biến ngay sau khi cánh cửa mở ra.
Vẻ mặt bà Anh hoàn toàn không thích nhìn Hổ Tử: “Phong Sa, nó cũng không còn nhỏ nữa, sao mà cả ngày con đều nuông chiều nó như thế?”
Dư Hồng Mai đang quét dọn phòng, cô ta nghe bà Anh nói như vậy thì khóe miệng kín đáo nhếch lên.
Gương mặt nhỏ của Hổ Tử cũng nghiêm lại, cậu bé đá chân, trượt xuống khỏi vai Cận Phong Sa, vung chân chạy về phòng mình, đóng cửa “rầm” một tiếng, khóa trái cửa. Còn về việc buổi tối, nhiều người như vậy thì sẽ ngủ thế nào cũng không nằm trong phạm vi suy nghĩ của cậu bé nữa.
Bà Anh tức giận nghiến răng, đi hai bước, bà ta chỉ vào cửa nói: “Con sói con này, nuôi nó cũng không thân được với nó!”
Cận Phong Sa nghe thấy lời nói ác độc này thì mất hứng nói: “Mẹ, Cương Thiết là con trai con, mẹ mắng nó chính là mắng con.”
Mặc dù anh ấy là người con hiếu thảo nhưng không phải hiếu thảo một cách ngu muội, anh ấy biết rõ mẹ mình là hạng người gì, thông thường cũng không muốn đối đầu với bà ta.