Cô suy nghĩ một lúc rồi nói “Ngoài chuyện này ra, chị còn có một việc khác cần em làm.”
“Chị Khương, chị nói đi.”
Lê Sơ vực dậy tinh thần, tỏ vẻ giống như mình là đối tác kinh doanh của Khương Chi vậy.
Trương Anh Tử ở bên cạnh nhìn mà thấy chua xót, rõ ràng cô mới là người bàn chuyện làm ăn với chị Khương trước mà.
Tiểu Diệu và Tiểu Qua nghe không hiểu, nhưng hai cậu bé vẫn dựng đứng lỗ tai, nghiêm túc lắng nghe.
“Chỗ chị có một số mặt hàng lớn như đàn piano, dàn loa và tivi mà chị có được thông qua một đường dây đặc biệt, đều còn mới tinh, em có thể tìm được người mua không? Chúng ta muốn thành lập nhà xuất bản, thế nào cũng phải xoay sở chút vốn”.
Lúc Khương Chi nói lời này, khuôn mặt của cô vô cùng bình tĩnh.
Lê Sơ thì “Xuýt” một tiếng, cậu ấy nhìn Khương Chi với ánh mắt vô cùng ngạc nhiên.
Thời buổi này, tivi, tủ lạnh và những thứ tương tự không phải là hiếm, nhưng dàn loa và đàn piano lại là những mặt hàng đắt tiền, đều phải có phiếu mới mua được, dàn loa còn là chỉ tiêu của những nhân viên cần xuất ngoại, rất nhiều người muốn mua cũng không tìm được đường mua.
Đàn piano là một loại nhạc cụ có nguồn gốc từ nước ngoài và được đông đảo công chúng ưa chuộng.
Đáng tiếc, piano cũng không phải là loại nhạc cụ mà ai muốn học cũng có thể học được, không nói đến những chuyện khác, chỉ riêng giá cả đã có thể khiến 90% số người phải bỏ cuộc.
Nói đến cũng trùng hợp, thật ra cậu ấy có quen một anh chàng muốn mua một cây đàn piano.
DTV
Chỉ là cậu ấy không ngờ rằng một người có vẻ “đơn giản” như chị Khương lại có được những mặt hàng khan hiếm giống như dàn loa và đàn piano.
Khương Chi nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Lê Sơ, nhưng cô lại không hề cảm thấy chột dạ chút nào.
Dù sao thì, ai sẽ nghĩ đến chuyện trên đời này lại có một thứ ngang ngược vô lý như “hệ thống” tồn tại chứ?
Lê Sơ hạ thấp giọng: “Chị Khương, trong tay chị thật có những mặt hàng này sao?”
Khương Chi nhếch một bên khóe miệng, nói: “Chắc em có thể tìm được cách để bán số hàng này đúng không?”
Nghe vậy, Lê Sơ toét miệng cười hắc hắc.
Cậu ấy khoanh tay kiêu ngạo nói: “ Chị, chị hỏi đúng người rồi đó, những thứ khác thì em không có nhiều, chỉ có rất nhiều bạn bè mà thôi, hơn nữa bọn họ đều là những người không thiếu tiền! Chỉ cần chị có những loại hàng hóa hiếm có này thì em đều sẽ tìm được chỗ cho chị bán những thứ này!”
Thời buổi này, dàn loa và đàn piano gần như đã trở thành biểu tượng của thân phận địa vị, nếu như trong tay có tiền, ai lại không muốn mua chứ?
Lê Sơ vẫn luôn muốn có một dàn loa, đáng tiếc khi cậu ấy ở Bắc Kinh, cha mẹ cậu ấy không muốn cậu ấy học những thói quen xấu của con cái cán bộ, cho nên cậu ấy không được phép hút thuốc, uống rượu, thậm chí không được nghĩ đến những thiết bị ngoại quốc như sở hữu một cây đàn piano.
Cũng may rằng anh họ Lê Đăng Vân rất có nghĩa khí, anh ấy đã tặng cho cậu ấy một dàn loa mới ngay khi cậu ấy đến đây.
Khương Chi gật đầu: “Vậy được, em đi hỏi thử xem bọn họ muốn mua thứ gì, sau đó nói cho chị biết.”
Lê Sơ nhếch môi cười, cậu ấy nói: “Không có vấn đề gì!”
Cậu ấy vừa mới dứt lời thì chào mọi người rồi vội vàng rời đi.
Sau khi Lê Sơ đi rồi, Trương Anh Tử mới ngạc nhiên thốt lên: “Chị Khương, chị thật sự có bản lĩnh đó!”
Lời này của cô bé là thật lòng thật dạ.
Thời buổi này, hầu hết mọi người đều làm việc chăm chỉ, có ai dám mạo hiểm bỏ ra một số tiền lớn để mở nhà xuất bản hay xưởng may quần áo chứ?
Hơn nữa, những thứ như dàn loa, đàn piano, tivi thật sự cách cô bé rất xa, cô bé chưa từng nhìn thấy dàn loa và đàn piano, còn tivi thì cô bé từng nhìn thấy khi Cung Tiêu Xã nhập hàng về bán, lúc đấy là do cô bé đã đi xem náo nhiệt cùng mọi người.