Khương Chi không dừng lại lâu mà đi vào nhà xuất bản, cô nhìn thấy Phó Đông Thăng bận rộn đến mức không chạm đất, ông ấy làm việc hồi lâu mà không nghỉ ngơi chút nào, nhìn thấy Khương Chi, ông ấy lau mồ hôi trên trán rồi hỏi: “Bà chủ, sao bây giờ cô lại đến đây thế?”
Khương Chi nói ngắn gọn và đi thẳng vào vấn đề: “Nhà tôi có chút chuyện cho nên tôi phải đến Hồng Kông một chuyến, ngày mai tôi sẽ đi một mình, tôi sẽ nhờ người chuyển máy móc về đây.”
Phó Đông Thăng cau mày: “Hồng Kông? Cách chỗ này rất xa đó!”
Người bình thường chỉ biết Hồng Kông phồn hoa xa xôi, nhưng bọn họ lại không biết đến đó một chuyến thì phải phiền phức như thế nào.
Khương Chi cười cười, cô không giải thích gì nhiều, chỉ nói: “Tôi đến đây để nói với chú một tiếng, nhà xuất bản tạm thời cũng không thể thiếu chú được. Tiểu Diệu và Tiểu Qua được người thân của tôi chăm sóc rồi, không cần phiền vợ chú đến huyện Thấm nữa.”
“Ôi, vậy được, vậy thì bà chủ vất vả rồi.” Phó Đông Thăng gật đầu, ông ấy thật sự cũng không có thời gian.
Khương Chi lắc đầu, cô dặn dò vài chuyện rồi ngồi xe taxi trở về huyện Thấm.
Lúc Khương Chi trở về huyện Thấm thì thời gian vẫn còn sớm.
Cô nheo mắt nhìn quần áo trên người, xoay người đi đến phố Kiến Thiến rồi vào cao ốc bán quần áo.
Ước chừng nửa tiếng sau, một người phụ nữ xinh đẹp có dáng người cao gầy, eo thon chân dài đi từ trong tòa cao ốc ra.
Cô mặc một chiếc áo khoác da màu đen dài đến eo, dưới thân là một chiếc quần đen bó sát, trên chân đi một đôi bốt ngắn màu trắng, mái tóc dài đến eo rũ ở sau lưng, lúc đi trên đường, dường như đã trở thành một phong cảnh xinh đẹp nhất trong mắt của mọi người.
Khương Chi mặc bộ trang phục mới rời khỏi phố Kiến Thiết.
Từ nhà nghèo trở thành nhà giàu, cô lại đi ngân hàng rút một vạn đồng tiền.
Xưởng luyện thép.
Trường học đã tan học.
Hổ Tử, Tiểu Diệu, Tiểu Qua đứng ở cổng trường, há hốc mồm nhìn Khương Chi.
Một hồi lâu, Tiểu Qua mới cẩn thận nói ra: “Mẹ?”
Cậu bé không nhận ra người phụ nữ ăn mặc theo phong cách tây thời thượng này thật sự là mẹ ruột của cậu bé sao?
Ánh mắt Khương Chi hiện lên ý cười, chọt nhẹ vào trán Tiểu Qua một chút, ra vẻ thương tâm nói: “Tiểu Qua còn không nhận ra cả mẹ ruột rồi.”
Tiểu Qua hoan hô một tiếng, ôm chặt đùi cô: “Nhận ra nhận ra ạ! Mẹ là mẹ của con, là người mẹ xinh đẹp nhất!”
Khi nói chuyện, cậu bé còn đặt tay mình lên trên ngực, làm ra vẻ mặt hoa si.
Hổ Tử không nhìn nổi bộ dáng chân chó của cậu bé, rầm rì một tiếng, giọng điệu có chút không vui: “Trang điểm thành cái dạng này cũng không biết tính đi làm gì, có phải mẹ lại muốn bỏ tụi con đúng không?! Rốt cuộc thì mẹ đi Hải Thành để làm gì?”
Càng nói, vẻ mặt của Hổ Tử lại càng nghi ngờ thêm, nhìn Khương Chi với biểu cảm không tin tưởng.
Vừa nghe thấy lời này, Tiểu Diệu nãy giờ chưa nói câu nào cũng vội vàng chạy đến bên người Khương Chi, nắm chặt lấy góc áo của cô, ngước khuôn mặt nhỏ lên nhìn cô.
Mí mắt Khương Chi giật giật, nghiên răng nghiến lợi, dùng sức xoa đầu Hổ Tử: “Yên tâm, cho dù mẹ có bỏ ai thì cũng sẽ không bỏ các con, ngoan ngoãn đợi ở đây, chờ mẹ dẫn Cẩu Tử về với tụi con.”
Nghe vậy, ba đứa nhóc đều nhìn về phía Khương Chi với vẻ mặt khiếp sợ.
Hổ Tử lắp bắp nói: “Cẩu, Cẩu Tử? Tìm được Cẩu Tử rồi? Em ấy ở Hải Thành sao?”
DTV
Thật ra người cậu bé đau lòng nhất là Cẩu Tử, nhóc con đó luôn trầm mặc ít nói, không thích nói chuyện, cũng không làm cho người ta lo lắng, giống như chuyện gì đều không làm khó được cậu bé, có khổ thì tự bản thân cậu nuốt xuống, không sợ đau không sợ mệt.
Cậu bé cũng biết Cẩu Tử xinh đẹp nhất trong số những anh em bọn họ, mà bọn buôn người thích nhất là những đứa nhỏ như vậy.
Khương Chi cười khẽ: “Không ở Hải Thành, ở Cảng Thành?”
“Cảng Thành?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-233.html.]
“Cảng Thành?”
“Cảng Thành?”
Ba đứa nhóc đồng thanh hét lên một tiếng.
Thập niên 80, Cảng Thành chính là một đế chế tài chính, dịch vụ tài chính, thậm chí cơ sở vật chất đều vượt xa trong đại lục, kinh tế phát triển phồn vinh, quốc lộ và đường sắt đều đã được xây dựng, ở trong mắt của người đại lục, Cảng Thành phồn hoa là chuyện rõ như ban ngày.
Mặc dù nhóm Hổ Tử chỉ là con nít, nhưng vẫn có một số ấn tượng mơ hồ về Cảng Thành này.
Khương Chi gật đầu, nghĩ ngợi xong liền giúp Thi Liên Chu tạo một ấn tượng tốt với đám nhóc này: “Đúng vậy, là ba các con tìm được.”
Mấy đứa nhỏ hai mặt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Hổ Tử bĩu môi, giọng điệu miễn cưỡng: “Hai người thật sự có thể mang Cẩu Tử về sao?”
Khương Chi cứng lại, mặt không đổi sắc nói: “Mẹ sẽ dốc toàn lực, nhưng mà mẹ không dám khẳng định Cẩu Tử có nguyện ý trở về hay không.”
Kinh nghiệm khi đi tìm con của cô, nói cho cô biết mỗi đứa con đều có tính cách và cá tính riêng.
Như là Tiểu Diệu, tính tình của cậu bé ôn hòa, mặc dù bị bán làm cho cậu bé bị tổn thương, mà trở nên có hơi im lặng, nhưng trong xương cốt của cậu bé vẫn là một bé trai ấm áp, lần đầu tiên cô tìm tới thì phản ứng đầu tiên của nhóc con này chính là vui sướng.
Lại như Hổ Tử, tính cách cậu bé lại có chút quật cường, đã có thể mơ hồ nhìn ra dấu hiệu bất thường.
Khi nhìn thấy cô đến, phản ứng đầu tiên của cậu bé là cự tuyệt, là phản cảm, là chán ghét, nếu như không phải lúc sau phát sinh một số việc thì chỉ sợ bây giờ Hổ Tử đã giống như lời cậu bé nói, đi lưu lạc ở bên ngoài.
Còn về phần Cẩu Tử, có thể xem là đứa “Thần bí” nhất trong đám trẻ.
Trong tiểu thuyết, không có một chút thông tin nào liên quan đến Cẩu Tử lúc nhỏ, muốn đoán tình hình khi tìm thấy cậu bé như thế nào thì rất khó.
Tiểu Diệu ngẩng đầu liếc mắt nhìn Khương Chi một cái, lông mày nhíu chặt lại: “Mẹ ơi, anh hai không thích nói chuyện, khi anh ấy nhìn thấy mẹ, có lẽ sẽ không muốn nói gì cả.”
Khương Chi:???
Không muốn nói gì cả?
Ác như vậy sao?
Hổ Tử tốt xấu gì thì vẫn còn có chữ “Cút”, thì cô vẫn còn một đường sống để đột phá, nếu như Cẩu Tử đến nửa câu cũng không muốn nói, vậy thì đúng là khó làm việc.
Hổ Tử liếc mắt nhìn cô một cái, có chút vui sướng khi người gặp họa: “Trước kia mẹ còn nghĩ rằng Cẩu Tử là người câm, muốn vứt em ấy đi. Con đoán rằng em ấy không muốn đi theo mẹ đâu, ai bảo trước kia mẹ xấu xa như vậy!”
Khương Chi thở dài, mặt đầy buồn bã.
Tiểu Qua lại không vui, cậu bé bất mãn trừng Hổ Tử: “Anh cả, anh có biết nói chuyện không? Hơn nữa, nếu như anh hai không trở về thì anh vui vẻ sao?”
Hổ Tử nghẹn lại, trợn trắng mắt, nhỏ giọng nói thầm: “Anh cũng không có nói sai.”
Tiểu Diệu đẩy hai người ra, nói: “Hai người đừng nói nữa, em tin nhất định mẹ có thể dẫn anh hai trở về.”
Khương Chi bật cười, cô nói Tiểu Diệu là một đứa bé ấm áp, quả nhiên là không sai.
Hổ Tử lại cười ha ha: “Chờ khi mẹ dẫn Cẩu Tử về, anh phải hỏi em ấy một chút xem Cảng Thành thế nào, có phải mỗi người đều mặc quần áo sợi cotton, mỗi nhà đều có một chiếc xe ô tô đúng không?”
Khóe miệng Khương Chi giật nhẹ không thể phát hiện.
“Đi thôi, hôm nay không còn sớm để vào bệnh viện nữa.” Thời gian đã không còn sớm, sáng mai cô còn phải ngồi xe đi Thanh Thị, có lẽ cũng không có thời gian chờ Cận Phong Sa đến đón mấy đứa trẻ, vậy thì đêm nay sẽ để cho Tiểu Diệu và Tiểu Qua ở đây, để cho hai đứa thích ứng dần.
Vẻ mặt Hổ Tử hưng phấn: “Hôm nay các em có thể ngủ với anh!”
Tiểu Diệu cong môi cười, vẻ mặt Tiểu Qua cũng rất vui mừng.
Khương Chi mỉm cười, dẫn bọn nhỏ đi về phía khu nhà ở dành cho gia đình công nhân.