Khương Chi lạnh lùng nhìn hai người họ bày trò, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
Cô bước lên mấy bước, hơi khom lưng, mắt nhìn thẳng Hổ Tử: “Trong nhà con có thêm hai “vị phật lớn” thế này, với tính tình của con, con có thể chịu được sao? Về với mẹ đi! Con nhìn Tiểu Diệu xem, đứa nhỏ này kéo lấy cơ thể bị phỏng của mình chạy đi tìm con, con muốn để em ấy thất vọng sao?”
Tính tình Hổ Tử bướng bỉnh, rất khác người bình thường, vì vậy cô cũng không áp dụng chính sách lôi kéo.
Khương Chi vừa dứt lời, Tiểu Diệu gật đầu không ngừng, ánh mắt trông mong nhìn Hổ Tử.
Tiểu Qua ở bên cạnh hát đệm theo, cậu bé hơi tức giận nói: “Anh cả, bây giờ lòng dạ của anh cũng quá độc ác rồi, anh ba còn muốn đến tìm anh, mỗi lúc trời tối xuống thì anh ấy đều đau đến mức không thể ngủ được mà anh cũng không biết, anh không phải anh cả của em nữa rồi.”
Sắc mặt Hổ Tử trắng bệch, đôi tay nhỏ siết chặt lại, không biết đang suy nghĩ gì.
“Anh cả?” Tiểu Diệu vẫn trông chờ nhìn Hổ Tử.
DTV
Hổ Tử lại giống như con lừa bướng bỉnh mà mười con trâu cũng không kéo đi được, cậu nhóc nói: “Các người mau về đi, anh phải đi ngủ sớm, ngày mai trong trường còn có cuộc thi kéo co, chờ qua cuộc thi này rồi nói sau.”
“Thi kéo co sao?
“Thi kéo co?”
Tiểu Diệu và Tiểu Qua đều ngạc nhiên, khi họ còn bé đã từng nhìn thấy những học sinh trong trường tiểu học ở trong thôn thi kéo co.
Khóe miệng Hổ Tử hơi kéo lên, cười nói: “Ừ.”
Đôi mắt đẹp của Khương Chi hơi híp lại. Cô cũng biết đến cuộc thi kéo co này, lúc mới tìm đến xưởng luyện thép này, sở dĩ cô có thể thuận lợi đi vào cũng vì Thái Nhiên và Hình Phương muốn mua đồ dùng học tập từ chỗ của cô làm phần thưởng cho cuộc thi kéo co, nhưng không biết vì sao cô luôn cảm thấy Hổ Tử hơi kỳ lạ.
Cận Phong Sa cũng nhíu mày.
Anh ấy nhìn Hổ Tử, cảm thấy nhóc con này có gì đó không đúng nhưng rốt cuộc là lạ ở chỗ nào thì không nói rõ được.
Thi kéo co?
Cận Phong Sa chợt nhớ đến lần trước, khi anh ấy nhắc đến chuyện mình sắp kết hôn, nhóc con này cũng nói là chờ cuộc thi kéo co kết thúc. Trong đầu Cận Phong Sa chợt lóe lên một suy nghĩ, anh ấy vừa muốn nói chuyện thì đã nghe giọng bà Anh nói trước: “Con trai, chúng ta mau về nhà thôi, buổi tối trời lạnh, cơ thể này của mẹ không chịu được đâu.”
Trong phút chốc Cận Phong Sa ném suy nghĩ trong đầu kia đi, anh ấy gật đầu nói: “Con… Đồng chí Hồng Mai, làm phiền cô đưa mẹ tôi về trước.”
Dư Hồng Mai cắn môi, giận dỗi nhìn Cận Phong Sa, lại liếc mắt nhìn Khương Chi, trong mắt đầy vẻ đề phòng, thế nhưng khi đối diện với ánh mắt của Cận Phong Sa thì cô ta lại khôi phục lại thái độ như ban đầu, giọng nói dịu dàng: “Được, vậy em đi trước. Anh Phong Sa, em chờ anh trở lại.”
Đừng hỏi lời cô ta nói ra miệng có bao nhiêu cảm giác ngây ngấy.
Khương Chi khó chịu nhíu mày.
Hổ Tử cũng cúi đầu xuống, chờ cho Dư Hồng Mai và bà Anh đi rồi, nhóc con mới lên tiếng: “Lão Cận, chúng ta cũng trở về đi!”
Tiểu Diệu kéo áo Hổ Tử không buông tay, nhỏ giọng nói: “Anh, vậy ngày mai em có thể đến xem anh thi kéo co không?”
Hổ Tử lắc đầu, cảm xúc giống như rất sa sút: “Cuộc thi không phải ở trường học mà ở quảng trường văn hóa, mấy trường học cùng thi chung một chỗ, nếu anh thắng, cô giáo sẽ tặng anh phần thưởng là một hộp đựng bút.”
Thốt ra lời này rồi, Tiểu Diệu mới luyến tiếc mà buông tay ra.
Cậu bé vẫn nức nở nói: “Vậy qua ngày mai rồi, em lại đến, được không?”
Nghe vậy, Hổ Tử quay đầu, nở nụ cười qua loa với Tiểu Diệu và Tiểu Qua, ậm ừ lên tiếng, rồi lại kéo tay Cận Phong Sa đi về phía khu nhà ở.