Đột nhiên Thôi Tử Tiện có cảm giác ghen ghét, anh ấy ghen ghét người có thể khiến cô nhớ mãi không quên.
Anh ấy cảm thấy không nên như vậy, nếu mình là người gặp cô trước thì nhất định sẽ không để người khác đóng chiếm trái tim cô, khiến cô nhớ mãi như thế.
Đột nhiên trái tim Khương Chi cảm thấy đau đớn mà không rõ vì sao.
Vẻ mặt cô sợ sệt, ngón tay cuộn lại, bên tai cô như có một giọng nói quen thuộc vang lên, giọng nói trầm thấp, lạnh lùng nhưng mang đến cảm giác lưu luyến không thôi: “Khương Chi, anh đang chờ em, em quay lại đây, được không? Khương Chi… Khương Chi…”
Vành mắt Khương Chi nóng lên nhưng rất nhanh sau đó cô đã khống chế cảm xúc lại, cô thản nhiên nói với Thôi Tử Tiện: “Tôi đi trước đây.”
Dứt lời, Khương Chi rủ mắt xuống, bước nhanh ra khỏi quán bar.
“Chờ một chút!” Thôi Tử Tiện nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh của cô, anh ấy vội đuổi theo. Thôi Tử Tiện luôn có cảm giác lần này cô đi sẽ không trở lại nữa, nếu như vậy anh ấy sẽ hối hận, nhất định sẽ hối hận.
Bên ngoài quán bar, Khương Chi đứng ở ven đường, mồ hôi lạnh đã đổ ròng ròng trên trán, trong đầu cô là những hình ảnh lộn xộn quanh quẩn không thôi.
Tất cả xung quanh cô giống như đang trở nên mờ ảo, từng hình ảnh như đang vỡ vụn, rồi biến mất.
Trong lúc Khương Chi đang một mình đứng đó thì sau lưng cô là tiếng nói của Thôi Tử Tiện: “Đừng đi!”
“Xin cô…” Giống như của anh ấy đang cầu xin.
Ánh mắt Khương Chi rủ xuống, cô không quay người lại, bởi vì bên tai cô lại vang lên tiếng nói lưu luyến, trầm thấp khiến trái tim cô rung động, tiếng nói này khiến cô cảm giác được sống lại một lần nữa.
“Khương Chi, anh đang chờ em.”
Chỉ mấy chữ ngắn ngủi như thế đã khiến ánh mắt cô như tỏa ra ánh sáng lung linh.
“Thi Liên Chu...” Cô gọi cái tên này theo bản năng.
Giờ khắc này, cả tiếng nói và dáng người của Thôi Tử Tiện ở sau lưng cô đồng thời vỡ vụn.
Khương Chi nắm chặt tay, cô nắm lấy một bàn tay có khung xương thon thả.
Đột nhiên cô mở mắt, đập vào mắt cô là một gương mặt đẹp trai nhưng lại vô cùng lạnh lùng, sắc bén.
“Thi Liên Chu.” Cánh môi khô khốc của cô mấp máy, nói ra từng chữ, ánh mắt sợ hãi.
“Tỉnh lại là tốt rồi.” Thi Liên Chu cúi người, hôn lên trán cô, hơi thở mát lạnh lập tức bao bọc lấy Khương Chi.
Cô mở to mắt, giọng nói lưỡng lự: “Dường như em đã mơ một giấc mơ.”
“Ha ha, tỉnh mộng sao? Làm sao cô biết được tất cả trong giấc mơ vừa rồi không phải thật?” Một giọng nói kèm theo vẻ lập dị vang lên.
Khương Chi hơi tránh Thi Liên Chu để nhìn về phía người nói chuyện, đó là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, nhìn cách ăn mặc của ông ấy không giống một người có nghề nghiệp đứng đắn gì.
Trần Bán Tiên cười nói: “Người đã tỉnh rồi thì từ từ nghỉ ngơi, dưỡng sức là được. Cậu xem, tôi có thể đến thủ đô không?”
Thi Liên Chu nhìn gương mặt chờ mong của Trần Bán Tiên, giọng nói bình tĩnh: “Để Tạ Lâm sắp xếp.”
“Được!” Trần Bán Tiên cười híp mắt, chắp tay với Khương Chi, rồi quay người ra khỏi phòng bệnh.
Khương Chi nhíu mày nhìn theo: “Ông ấy là ai?”
Thi Liên Chu nhớ đến lời Trần Bán Tiên từng nói Khương Chi không sống quá ba mươi tuổi thì lạnh lùng cười một tiếng: “Một kẻ râu ria mà thôi.”
Đột nhiên anh nhớ đến lời Trần Bán Tiên vừa nói “tất cả trong mơ là thật” thì im lặng trong chớp mắt, hỏi: “Em đã mơ thấy gì?”
Khương Chi ngẫm nghĩ, rồi nói rất thành thật: “Em thấy một người đàn ông xa lạ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-385.html.]
Thi Liên Chu ngẩn người, đôi mặt đẹp bỗng sa sầm, ánh mắt lạnh giá.
Khương Chi buồn cười nhìn anh, đôi môi đã tái nhợt của cô như hiện lên ý cười, cô nắm chặt mấy ngón tay của anh: “Trong mơ, em vẫn luôn tìm kiếm anh nhưng làm thế nào cũng không tìm thấy anh, vì người kia có bóng lưng tương tự anh nên em mới quen biết với một người đàn ông xa lạ như thế.”
“Chỉ là đột nhiên em nghe thấy tiếng anh gọi nên em đã tỉnh lại.”
“Chỉ là một giấc mơ mà thôi, anh đừng tức giận!”
Ánh mắt Khương Chi rất thành khẩn, giọng nói cũng nghiêm túc.
Cô thật sự cảm thấy việc này không quan trọng, ký ức trong mơ cũng dần trở nên mơ hồ, đến dáng vẻ của người kia như thế nào cô cũng đã không nhớ được nữa. Tất cả trong mơ đều là thật sao? Cô không biết mà cũng không muốn biết.
Cô chỉ biết người mình yêu ở bên cạnh mình là tốt rồi.
Những gì ở đời trước đã không còn quan trọng nữa, cho dù ông trời cho cô cơ hội lựa chọn, cô cũng sẽ lựa chọn quay lại đây một lần nữa, bởi vì nơi này có Thi Liên Chu của cô, cũng có các con của cô.
Với cô mà nói, nơi này mới là thật, là nơi cô không thể vứt bỏ.
Thi Liên Chu dần dần thu hồi ánh mắt, anh rủ mắt xuống, nắm c.h.ặ.t t.a.y Khương Chi.
Anh đã nhìn thấy bản lĩnh của Trần Bán Tiên, lời ông ấy nói hiển nhiên đã để lại dấu vết, nếu không phải anh cố chấp muốn cô quay lại đây, có lẽ cô sẽ mãi mãi ở lại nơi trước kia, quay lại làm chính mình, quen biết một người đàn ông khác, có được cuộc đời mới.
Thi Liên Chu cụp mắt xuống, trong đôi mắt phượng lướt qua một vẻ tự giễu.
DTV
Đáng tiếc, anh lại là một người ích kỷ.
Cho dù Khương Chi c.h.ế.t cũng chỉ có thể c.h.ế.t trong vòng tay anh.
Khương Chi có thể cảm nhận được cảm xúc chập chùng, cuồn cuộn của Thi Liên Chu, cô cầm tay anh, nở nụ cười: “Em đau quá, anh thổi cho em được không?”
Thi Liên Chu im lặng nhìn theo động tác của cô, anh nghe theo cô, trong mắt là hai màu đen trắng rõ ràng, cuối cùng anh cười một tiếng.
Bỗng nhiên Khương Chi mở to mắt: “Mấy đứa bé đã đến thủ đô chưa?”
Thi Liên Chu nhíu mày, tức giận nói: “Tự lo cho em trước đi!”
Khương Chi mím môi nhìn anh, ánh mắt cố chấp.
Thi Liên Chu mở to mắt đối diện với ánh mắt của cô, một lúc lâu sau đó mới hời hợt nói: “Đã đến.”
Khương Chi nhẹ nhàng thở ra. Đến thủ đô rồi, mấy đứa bé mới có thể an toàn.
Nhưng mà Thi Liên Chu nhìn thấy dáng vẻ như được thả lỏng của cô thì tức giận đến mức bật cười, anh đưa tay nắm cằm cô, giọng nói trở nên hung ác, nham hiểm: “Em có thể tự lo cho mình trước được không? Gặp chuyện nguy hiểm đều che chắn cho người khác, em là cáo à? Em có chín cái mạng sao?”
Nghe giọng nói khiêu khích, châm chọc của Thi Liên Chu thì Khương Chi bĩu môi: “Tiểu Ngự cũng đâu phải người khác.”
Trên mặt Thi Liên Chu lộ vẻ lo lắng, anh bình tĩnh nhìn cô, đáy mắt lạnh lẽo: “Anh chỉ cần em bình an, hiểu không?”
Nhìn thấy vẻ nặng nề trong đôi mắt anh, trong lòng Khương Chi cũng hốt hoảng.
Nếu như vậy thì cũng quá vô tình rồi, dù sao Tiểu Ngự cũng là con trai ruột của anh. Nhưng với Khương Chi mà nói, chỉ sợ tất cả mọi người có cầu cũng không lấy được sự thiên vị trắng trợn này của anh.
Khương Chi cười, cô lấy lòng anh nói: “Nhà họ Hoắc sẽ không ra tay nữa chứ?”
Nhắc đến nhà họ Hoắc, ánh mắt Thi Liên Chu trở nên bình tĩnh nhưng khiến người ta sợ hãi, anh nói: “Không có cơ hội ra tay nữa đâu.”
Khương Chi tò mò: “Anh làm gì rồi?”
Thi Liên Chu gõ ngón tay vào trán cô, khẽ cười một tiếng: “Đã không đứng dậy nổi mà em còn tò mò mấy chuyện linh tinh.”
Khóe miệng Khương Chi co rút, lời nói nghẹn ở cổ họng mà không nói ra được.