Khương Chi nhìn về phía phát ra giọng nói, thì nhìn thấy cô bé hôm qua bị Thái Nhiên đánh vào tay ở trong văn phòng, hình như cô bé tên Hồ San San.
Cô mỉm cười và vẫy tay với cô bé.
Hồ San San cũng không thấy lạ, cô bé chạy chậm tới trước mặt Khương Chi, cô bé mở cái miệng nhỏ nhắn, cười vui vẻ nói: “Dì, cháu nhớ dì là ai, dì là mẹ của Cận Cương Thiết, cháu nói có đúng không?”
Khương Chi đột nhiên khẽ cười.
Cô lấy ra một túi nhỏ đầy đồ ăn ăn vặt, đưa cho cô bé rồi nói: “Đây, cháu đưa cho Cận Cương Thiết, bảo thằng bé chia cho mấy cháu ăn nhé.”
Hồ San San nhận lấy, vừa mở ra nhìn thấy đồ bên trong thì cô bé liền ngạc nhiên mừng rỡ thét to: “Có kẹo sữa!”
Cô bé xách cái túi đồ ăn vặt nặng trĩu, như một trận gió lốc mà vọt vào phòng học, một số học sinh đã ra khỏi lớp nhìn thấy cũng đuổi theo cô bé, bọn họ vừa nãy đã nghe thấy, bọn họ cũng được chia số đồ ăn vặt đó!
Trong phòng học.
Hổ Tử ngồi ở hàng cuối cùng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé căng thẳng, đôi tay nhỏ nhắn đút trong túi quần, không hề có chút phản ứng nào.
Lúc này, Hồ San San hoan hô rồi để túi đồ ăn vặt lên bàn cậu bé, cô bé la lên: “Cận Cương Thiết, cậu mau nhìn đi, đây đều là đồ ăn vặt mẹ cậu mua đó, mẹ cậu nói cậu chia cho bọn tớ cùng ăn, có kẹo sữa, thịt Đường Tăng và quả sung nữa, cậu mau nhìn đi”.
Đứa nhỏ tên Nghiêm Khoan cũng thò đầu nhìn sang, cậu bé hâm mộ nói: “Cận Cương Thiết, mẹ cậu thật tốt, còn mua cho cậu nhiều đồ ăn ngon như vậy. Mẹ tớ chẳng mua gì cho tớ cả, cậu có thể chia cho tớ một cây kẹo sữa để ăn không?”
Hổ Tử nhìn về phái cái túi phồng lên, ánh mắt có chút đăm đăm.
Một lúc sau, cậu bé mím đôi môi nhỏ nhắn của mình lại, sau đó chụp lấy đồ ăn vặt trên bàn, hung hăng ném về phía cửa phòng học, hét lớn: “Tôi không cần bà mua đồ ăn vặt cho tôi, bà đi đi, tôi không muốn nhìn thấy bà! Bà đừng bao giờ đến đây nữa!”
Trong phòng học yên tĩnh.
Mấy đứa nhỏ bị dọa đến nỗi trợn tròn mắt, không biết nên làm thế nào.
Khương Chi ở ngoài cửa nghe rõ, cô nhìn viên kẹo sữa Đại Bạch Thỏ văng đến dưới chân mình, cô cụp mi xuống để giấu đi sự chua xót trong mắt.
“Ô, có chuyện gì vậy?” Cô giáo Hình nghe thấy tiếng động thì bước ra khỏi phòng học bên cạnh, cô ấy ngạc nhiên hỏi.
Vừa nhìn thấy Khương Chi, cô giáo Hình mới nhớ tới lời cô nói hôm qua, quay đầu nhìn phòng học yên tĩnh, cô ấy biết Cận Cương Thiết là học sinh của lớp này, cô ấy thở dài rồi nói: “Đồng chí Khương? Cô không sao chứ?”
Mọi người trong xưởng thép của họ đều biết Cận Cương Thiết không phải là con trai ruột của Cận Phong Sa, mà là anh ấy nhặt được thằng bé ở bên ngoài.
Chỉ là, không ai nghĩ rằng mẹ ruột của đứa nhỏ sẽ đến tìm con.
Khương Chi hít sâu một hơi, quay đầu lại và bình tĩnh nói: “Không sao cả.”
Cô để bao lớn bao nhỏ trong tay ở sát tường, khom người nhặt viên kẹo Đại Bạch Thỏ ở dưới đất lên rồi bước vào phòng học.
Trên mặt đất có rất nhiều đồ ăn vặt vương vãi, cô nhặt từng cái một lên, cầm một nắm đồ ăn vặt đi đến trước mặt Hổ Tử, cậu bé đang nhìn cô, nhưng trong mắt cậu bé lại không có chút ấm áp nào, ngược lại còn tràn đầy sự thù địch, trông giống như một con nhím nhỏ đang cố gắng bảo vệ bản thân.
DTV
Khương Chi để đồ ăn vặt lên bàn của Hổ Tử, nói khẽ: “Nếu như con không muốn ăn thì chia cho bạn học đi, vứt bỏ là lãng phí, nếu như con không muốn gặp mẹ, vậy thì ngày mai mẹ sẽ không đến nữa.”
Nói xong, cô liền xoay người rời khỏi phòng học.
Hổ Tử nhìn bóng lưng của Khương Chi, vành mắt cậu bé đỏ lên, cậu bé cúi đầu xuống, tâm trạng cực kỳ sa sút, đứng ngây người ở đó không nhúc nhích.
Một lúc sau, cậu bé lại nghe thấy tiếng bước chân.
Trong đôi mắt đang cụp xuống của Hổ Tử, là một đôi giày da nữ thanh lịch.
Không biết tại sao, lỗ mũi cậu bé cảm thấy chua xót, nước mắt cũng bắt đầu chảy xuống.