Nghe vậy, Tưởng Nguyên Trinh đột nhiên bật khóc thành tiếng.
Cô ta lấy tay che mặt, để những giọt nước mắt nóng hổi chảy ra từ ngón tay, khóc đau đớn đến nỗi Thi Lam Chu không nhịn được mà mắt cũng ửng đỏ.
Tưởng Nguyên Trinh gào khàn cả giọng, nói từng chữ một: “Chị Lam Chu, em quen Liên Chu bao nhiêu năm, thích anh ấy bao nhiêu năm rồi? Sao em có thể cam tâm từ bỏ? Sao em có thể cam tâm được đây? Gả cho anh ấy, chính là ước mơ lớn nhất đời này của em.”
Thi Lam Chu ôm Tưởng Nguyên Trinh, vỗ lưng cô ta rồi liên tục an ủi: “Chị biết, chị biết hết, nhưng mà... Nhưng ngay cả cha chị cũng không thể thay đổi được quyết định của lão ngũ. Chị cũng muốn giúp em lắm, nhưng em cũng biết tính tình của cậu ấy mà, lão ngũ bình thường còn lười không muốn gọi chị là chị, hôm nay vì chuyện kết hôn mà chị và lão ngũ cãi nhau không vui vẻ, chị cũng hết cách rồi, Nguyên Trinh à.”
Khi nói đến điều này, trong lòng Thi Lam Chu cũng cảm thấy ấm ức.
Hôm nay cô ta đã đắc tội với tất cả mọi người trong nhà rồi, nhưng cho dù là như vật, thì cô ta cũng không thể thay đổi được kết quả cuối cùng.
Một người con gái đã gả ra ngoài như cô ta, sao có thể can thiệp vào chuyện kết hôn của mấy người con trai trong nhà được chứ?
Đừng nói đến lão ngũ Thi Liên Chu, ngay cả lão tứ Thi Hoàn Chu cũng vậy, lúc đó cô ta cũng bài xích từ chối Cao Nguyên Hương cả ngàn lần, nhưng hầu hết những người đàn ông trong nhà họ Thi đều bướng bỉnh, ngay cả người có tính tình tương đối ôn hòa như Thi Hoàn Chu mà cô ta còn không nhúng tay vào được, huống chi là Thi Liên Chu chứ?
DTV
Tưởng Nguyên Trinh ôm Thi Lam Chu buồn bã khóc, phải rất lâu sau mới ngừng khóc.
Cô ta lau nước mắt nơi khóe mắt rồi nở một nụ cười khổ trên môi, giống như đã chấp nhận số phận của mình: “Chị Lan Chu, nếu như nhà chị quyết định xong chuyện khi nào tổ chức hôn lễ, em hy vọng chị có thể gửi cho em một tấm thiệp mời”.
Thi Lam Chu có chút do dự.
Cô ta hơi sợ Tưởng Nguyên Trinh gây chuyện trong hôn lễ, vậy thì người đưa thiệp mời như cô ta cũng không thể trốn tránh trách nhiệm, huống hồ việc quấy rối hôn lễ của Thi Liên Chu, chuyện đó thật sự là chơi lớn rồi, cô ta có thể tưởng tượng được đến lúc đó bản thân phải đối diện với cơn thịnh nộ như thế nào rồi.
Thi Lam Chu không phải người giỏi giữ chuyện trong lòng, cô ta nghĩ gì trong lòng thì sẽ thể hiện hết trên mặt.
Tưởng Nguyên Trinh im lặng một lát: “Chị Lam Chu, chị sợ em gây chuyện à?”
Cô ta lại cười, nhưng nụ cười này có vẻ chua chát: “Em là người như thế nào, chị Lam Chu còn chưa hiểu sao? Em thích anh ấy như vậy, sao nỡ nỡ phá đám cưới của anh ấy chứ? Em chỉ muốn đến xem thử, tận mắt chứng kiến sự hạnh phúc của anh ấy.”
Khi những lời này rơi vào tai Thi Lam Chu, lại khiến cô ta đau lòng cho Tưởng Nguyên Trinh.
Thi Lam Chu vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Tưởng Nguyên Trinh, những lời cô ta muốn nói cuối cùng hóa thành hai chữ: “Em đấy.”
“Vậy chị Lam Chu đồng ý với em rồi sao?” Tưởng Nguyên Trinh không chớp mắt nhìn cô ta mà hỏi.
Thi Lam Chu gật đầu đáp: “Được, đến lúc đó chị sẽ đích thân gửi thiệp mời cho em.”
“Được rồi, hôm nay lão Đàm giận chị, chị phải đến cục tìm anh ấy đây, em mau lau nước mắt đi, mỹ nhân xinh đẹp như vậy, còn khóc nữa mắt sưng lên thì không đẹp nữa đâu đó.” Thi Lam Chu giơ tay lên nhìn đồng hồ, chọc ghẹo một câu.
Tưởng Nguyên Trinh nín khóc rồi cười, sau đó cô ta tự mình tiễn Thi Lam Chu ra ngoài
Cô ta nhìn bóng lưng Thi Lam Chu biến mất, nụ cười nơi khóe miệng đột nhiên biến mất.
Cánh cửa rầm một tiếng đóng sầm lại.
Tưởng Nguyên Trinh đứng ngơ ngẩn ở cửa, một lúc lâu sau, cô ta giống như phát điên mà sải bước đến trước bàn, hất hết bình hoa và nước cam trên bàn xuống đất, những mảnh thủy tinh văng tung tóe bốn phía, đ.â.m vào chân cô ta, khiến m.á.u chảy ra.
Tưởng Nguyên Trinh lại không có phản ứng gì, ánh mắt cô ta lạnh lùng như rắn độc, không biết đang suy nghĩ gì.
Trấn Đại Minh.
Sự mất tích của Tiểu Ngự khiến trong lòng Khương Chi cực kỳ lo lắng, dẫn theo các nhân viên trong nhà xuất bản đi dọc các con phố để tìm thằng bé.
Ở bên khác, nhà ga của trấn Đại Minh.
Sáng sớm, nhà ga người đến người đi tấp nập, ai nấy đều mang túi lớn túi nhỏ, khung cảnh cực kỳ vội vã.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-366.html.]
Tiểu Ngự cũng ở chỗ này.
Cậu bé ra dáng khoác cặp sách, bên trong căng phồng, cũng không biết nhét thứ gì, nhìn dáng vẻ này giống như đã có kế hoạch trước, nhưng mà lúc này Tiểu Ngự đang cực kỳ tức giận muốn đ.ấ.m đá người phụ nữ trước mặt mình.
Cậu bé gân cổ hét lên: “Thả tôi ra! Thả tôi ra!”
“Cháu không thể lẻn đi một mình như vậy được, quay về tìm mẹ mình đi!” Người phụ nữ nhíu chặt hàng lông mày lá liễu, tùy ý để Tiểu Ngự đ.ấ.m đá lên người mình nhưng cô ta vẫn giữ chặt cổ áo thằng bé không chịu buông ra, chỉ sợ cậu bé sẽ chạy vào trong đám đông, không bao giờ tìm thấy nữa.
Vẻ ngoài của người phụ nữ xinh đẹp, tuổi tác cũng không lớn, chính là Khương Đinh Hương, người cầm lấy tiền của Khương Chi, chuẩn bị khởi hành đến thành phố Thanh.
“Đồ lo chuyện bao đồng! Thả ra! Dì mau thả tôi ra! Có ai không, nhanh đến đây, có kẻ buôn người muốn bắt cóc trẻ em này!” Tiểu Ngự tức giận, đột nhiên hét to về phía đám đông, trong lúc nhất thời thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Thấy vậy, có mấy người có tinh thần trượng nghĩa lập tức chạy đến, ánh mắt như nhìn kẻ thù nhìn về phía Khương Đinh Hương.
Khương Đinh Hương cau mày nói: “Tôi là dì nhỏ của thằng bé, không phải kẻ buôn người!”
Nhưng Tiểu Ngự lại không hề nể mặt nói: “Dì chính là kẻ buôn người, dì chính là kẻ buôn người!”
Lúc này, có người chạy đi tìm nhân viên nhà ga, anh ta lấy ra giấy phép nghề nghiệp của mình đưa cho Khương Đinh Hương xem, rồi nói: “Đồng chí, tốt nhất cô vẫn nên đi với chúng tôi đến đồn cảnh sát một chuyến thôi.”
Khương Đinh Hương nghĩ đến vé xe lửa của mình, ánh mắt hơi thay đổi, nhưng vẫn nắm chặt lấy Tiểu Ngự nói: “Vậy thằng bé thì sao?”
Nhân viên nhà ga cũng rất có quyết đoán nói: “Cùng đi với chúng ta!”
Nếu để một đứa trẻ như vậy ở lại nhà ga, thì sớm hay muộn cũng sẽ bị bọn buôn người bắt cóc, không bằng cùng nhau đưa cậu bé đến đồn cảnh sát, xem các đồng chí cảnh sát có thể tìm được người nhà của cậu bé hay không, cũng coi như đang làm chuyện tốt, có lẽ đồn cảnh sát sẽ đưa tặng nhà ga một cờ thưởng thì sao?
“Được!” Khương Đinh Hương gật đầu đồng ý.
…
Khi Khương Chi nhận được thông báo của đồn cảnh sát thì cô đã chuẩn bị đi đến huyện Thấm rồi.
Cô cũng đoán được mục đích trốn đi của Tiểu Ngự, có lẽ thằng bé muốn đến quê của Cận Phong Sa.
Biết được Tiểu Ngự bị đưa đến đồn cảnh sát thì Khương Chi thở phào nhẹ nhõm, cau mày, vừa đến đồn cảnh sát liền nhìn thấy Tiểu Ngự đang ủ rũ ngồi trên ghế.
Cậu bé cúi đầu, dáng vẻ trông rất cô đơn, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Dương Nghị ngồi ở bên cạnh, nhẹ giọng khuyên bảo.
Khương Chi đi đến, giọng điệu cực kỳ bình tĩnh nói: “Khương Nam Ngự.”
Nghe được giọng nói của cô, Tiểu Ngự ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái, sau đó nhanh chóng cúi đầu, yên lặng trốn sau lưng của Dương Nghị, xem ra cậu nhóc này cũng ý thức được hậu quả của việc mình âm thầm trốn nhà đi.
Khương Chi tức giận cười nói: “Càng ngày càng giỏi rồi đúng không?”
Tiểu Ngự không dám cãi lại, im lặng không nói.
“Được rồi, đứa trẻ không xảy ra chuyện gì là tốt rồi, cô cũng đừng tức giận.” Dương Nghị lên tiếng khuyên bảo mấy câu.
Đôi môi đỏ mọng của Khương Chi mím chặt, cũng không hề nhìn Tiểu Ngự nữa, mà quay sang hỏi Dương Nghị: “Chuyện này là như thế nào?”
Dương Nghị cười nói: “Thằng bé một mình chạy đến nhà ga, bị Khương Đinh Hương, em gái cô bắt được, thằng bé gào thét nói Khương Đinh Hương là kẻ buôn người mà không ngừng giãy giụa, sau đó họ bị những người dân nhiệt tình quanh đấy đưa đến đồn cảnh sát.”
“Khương Đinh Hương?” Lông mày của Khương Chi hơi nhướng.
Cô thật sự không ngờ được bản thân sẽ nhận được hồi bào vì sự giúp đỡ tối hôm qua.