Trong mơ, Thi Liên Chu bị mọi người vây quanh, từ trên cao nhìn xuống cô.
Anh gằn từng chữ một, giọng nói hờ hững lạnh như băng: “Khương Chi, cô bán con đổi thức ăn, lòng lang dạ sói, ích kỷ, làm hại mấy cái đứa nhỏ cả đời bất hạnh, cô thật đáng chết.”
Khương Chi nhìn bản thân ở trong mơ bị đánh gãy chân, nằm cạnh thùng rác đầu đường như con ch.ó chết, hơi thở thoi thóp.
“Khương Chi, cô thật đáng chết.”
“Cô thật đáng chết!”
Khương Chi đột nhiên mở mắt ra.
Lọt vào trong tầm mắt, là ánh mắt lo lắng của Tiểu Trụ, cậu bé nhỏ giọng nói: “Mẹ, mẹ làm sao vậy?”
Khương Chi thở hổn hển, ngón tay cấu vào lòng bàn tay để cố gắng giữ cho bản thân bình tĩnh lại.
Cô lấy lại bình tĩnh, giơ tay sờ sờ đầu Tiểu Trụ, nhẹ giọng nói: “Mẹ không sao, sao con lại thức rồi?”
Tiểu Trụ đưa tay ôm chặt lấy Khương Chi, trấn an: “Mẹ, có phải mẹ gặp ác mộng không? Đừng sợ đừng sợ, trong mộng đều là giả.”
Khương Chi thấy nhóc con nói với cô trong mộng đều là giả rất ra dáng thì không khỏi bật cười, nhưng trong lòng vẫn còn nặng trĩu.
Cô biết trong mơ đều là những chuyện từng xuất hiện trong tiểu thuyết, là cái kết bi thảm mà cốt truyện sắp đặt cho cô.
Tuy là cô tin rằng mình sẽ không rơi vào bẫy giống nguyên chủ, bị dụ dỗ vào cơn nghiện cờ bạc, nhưng người tên Thi Liên Chu này có tính cách vô cùng tàn bạo, không kiêng kỵ bất cứ thứ gì, chuyện gì cũng có thể làm ra được, nếu anh muốn thần không biết quỷ không hay diệt trừ một người thì tuyệt đối có thể nghĩ ra cả trăm cách.
Cho dù cô có tìm được tất cả các con trở về, cũng không dám chắc Thi Liên Chu sẽ bỏ qua cho cô.
Nghĩ như vậy, đôi mắt hạnh yên tĩnh của Khương Chi lại tràn đầy vẻ tàn nhẫn.
Cô không thể sống trong nỗi sợ hãi kinh hồn bạt vía, cô không phải là nguyên chủ, điều cô tôn thờ chính là vận mệnh do chính bản thân mình nắm giữ trong tay, cốt truyện không làm khó được cô, nếu sau này Thi Liên Chu thật sự muốn xuống tay thì cô cũng sẽ không làm quả hồng mềm để mặc người nhào nặn!
Cô cần phải tranh thủ thời gian này để tăng cường sức mạnh, lớn mạnh đến mức ngay cả là Thi Liên Chu cũng không dám tùy tiện ra tay!
Trong lúc nhất thời, toàn thân Khương Chi như trút được gánh nặng, vẻ mặt ánh mắt trở nên kiên định hơn rất nhiều.
Tiểu Trụ có chút tò mò nhìn Khương Chi, gọi lớn: “Mẹ?”
Khương Chi còn chưa nói câu nào, giọng nói của Trương Anh Tử đã truyền tới: “Chị Khương, Tiểu Trụ, hai người các chị thức dậy sớm vậy.”
Bên ngoài, trời còn tối đen.
Khương Chi giơ tay nhìn đồng hồ, sáu giờ sáng, cô cười nói: “Không còn sớm, đã 6 giờ, mọi người có đói bụng không?”
Tiểu Trụ lắc đầu, Trương Anh Tử thì nói: “Đã 6 giờ rồi sao? Ở lại huyện Thấm hai ngày, cả người em đã trở nên lười biếng. Lúc ở trên thị trấn, trời chưa sáng là em đã thức dậy khiêng heo cho ba em, tới giờ còn phải đến nhà máy làm việc, đâu giống như bây giờ.”
Trương Anh Tử có chút thổn thức, ngày rảnh rỗi thật đúng là đáng sợ.
Khương Chi nhét tay Tiểu Trụ vào trong chăn, nói: “Mọi người ngủ thêm một lát đi, chị ra ngoài mua bữa sáng.”
Cô đứng dậy nhìn Tiểu Qua, cậu bé vẫn còn ngủ say trong chăn.
Khương Chi lại dặn dò một câu, rồi mới đi ra ngoài.
……
Buổi sáng của thập niên 80, không khí lành lạnh, một luồng gió trong lành phả vào mặt.
Khương Chi hít hà một hơi thật sâu, chạy bộ vài trăm mét quanh con đường bên ngoài bệnh viện.
Cô cũng nên kiểm soát bản thân, muốn làm mọi thứ đều không thể xa rời với thân thể khỏe mạnh.
Đợi tới khi cô chạy bộ trở về, bên ngoài bệnh viện đã xuất hiện thêm vài quầy bán đồ ăn sáng, trên mặt bàn của quầy hàng đặt bánh quẩy và bánh nướng nóng hổi, bánh quẩy 2 xu tiền một cây, bánh nướng lớn vị mặn 3 xu một cái, vị ngọt là 4 xu.
Khương Chi ngồi xuống ăn một chén đậu hủ và hai cái bánh quẩy, lại đóng gói bữa sáng xong rồi mới trở về bệnh viện.