Cô đi đến một công xưởng ở vùng ngoại ô huyện Thấm, nơi này tập trung các loại nhà máy sản xuất máy móc, nhà máy sản xuất điện tử, nhà máy sản xuất xi măng,…
Khương Chi tìm người hỏi thăm, sau cùng cô tốn một trăm đồng để thuê được một nhà kho nhỏ trong vòng nửa tháng từ lãnh đạo xưởng cơ giới.
Cô muốn lợi dụng cái kho nhỏ này tiến hành buôn bán hàng hóa, mà muốn buôn bán, cô cần kiếm cho mình một chỗ dựa lớn mạnh sau lưng và một nơi để dễ dàng hành động, có thể giải quyết rất nhiều phiền toái không cần thiết.
Mà chỗ dựa sau lưng cô đã chọn được cũng rất rõ ràng, đó chính là Lê Sơ.
Tuy hiện tại cậu ấy chỉ là một thiếu niên mười hai tuổi nhưng cậu ấy có bối cảnh, mối quan hệ rộng, lại có thêm Lê Đăng Vân hỗ trợ, cô có thể dễ dàng bán được một số hàng hóa hiếm có, tích lũy chút tiền.
Lúc Khương Chi trở về, nhà kho đã nghênh đón kiện hàng đầu tiên từ thương thành của hệ thống.
Xe đạp Phượng Hoàng.
Cô không dám mua loại xe quá nổi trội, khác với những gì đang phổ biến hiện nay, loại xe cô đã mua là xe đạp 28 inch* rất đơn giản, tiêu mất bảy trăm ba mươi tám đồng trong hệ thống.
*Xe đạp 28 inch là loại xe đạp có đường kính của bánh xe là 28 inch.
Từ đó, cô đã có được phương tiện đi lại đầu tiên cô sau khi trọng sinh.
Khương Chi chạy chiếc xe đạp 28 inch, cô hưởng thụ làm gió lướt nhẹ qua mặt mình, thưởng thức phong cảnh dọc hai bên đường.
Sau khi đi được mười phút, con đường phía trước đã bị ngăn lại, vốn dĩ là con đường nhỏ vắng vẻ thì lúc này người đi lại nhiều như nước chảy, tiếng nói huyên náo, mà phần lớn người ở đây đều là nam nữ thanh niên, trên tay họ còn cầm phong thư, cầm theo cái giỏ, bánh ngọt.
Khương Chi rất ngạc nhiên, cô bước lên mấy bước để lắng nghe họ nói chuyện gì.
“Đúng là quá may mắn, không ngờ (Yêu Nhau Vào Mùa Mưa Ấy) lại lấy cảnh quay ở huyện Thấm chúng ta.
“Còn không phải sao? Đến đây đều là những minh tinh nổi tiếng cả.”
“Diễn viên đóng vai nữ chính kia có phải cũng chính là người diễn trong (Chiến Loạn) không, tên là Cao… Cao gì nhỉ?”
“Cao Nhất Cầm!”
“…”
Khương Chi vừa nghe thấy ba chữ Cao Nhất Cầm thì khóe miệng đã co giật, trong lòng cũng có dự cảm không tốt.
Tất nhiên cô nhớ rõ (Chiến Loạn), cũng biết Cao Nhất Cầm là diễn viên của công ty sản xuất phim Vạn Chu.
Trương Nhân đã nói phim của Thi Liên Chu đến huyện Thấm lấy cảnh, không cần nói nhiều cũng biết lý do phía trước bị chặn lại, cảnh tượng xôn xao thế này chắc chắn là đang dựng hiện trường quay phim.
Chắc chắn Thi Liên Chu cũng có mặt ở đây. Trong nguyên tác, từ trước đến nay anh không bao giờ bày ra dáng vẻ của ông chủ lớn, chỉ cố gắng hết sức quay phim và xông ra thị trường điện ảnh quốc tế.
Cho nên Thi Liên Chu kiêm chức đạo diễn.
Khương Chi hơi đau đầu, cô chỉ mới thoát khỏi Thi Liên Chu có mấy ngày.
Lúc này, một cô gái đứng phía trước Khương Chi ngượng ngùng chỉ về một phía, nói với bạn của mình: “Vị đạo diễn kia thật sự không phải minh tinh sao? Sao có thể đẹp hơn cả minh tinh như thế?”
“Tôi cũng không biết, tôi chưa từng thấy người này, thật sự quá đẹp!”
Khương Chi thở dài.
Thì ra ở thời đại này, nữ thanh niên mê trai đẹp cũng có không ít.
Cô đẩy xe đạp ra, chuẩn bị đi về, xem tình hình này thì không biết đến bao giờ mới quay xong, mà cô thì không có nhiều thời gian để lãng phí ở chỗ này, đồng thời cũng không muốn chạm mặt Thi Liên Chu.