Khương Chi híp mắt lại, rồi đột nhiên cười khẽ, một chút lạnh lùng hiện lên trong mắt cô.
Cô kéo Cẩu Tử đứng dậy rồi bước ra ngoài, nhưng cô không vội rời đi mà đột nhiên la lên: “Mau đến đây đi! Hoắc tiểu thiếu gia ho ra máu! Bác sĩ đâu? Có ai không vậy? Mau đến xem thử đi!”
Trong phòng, nụ cười trên mặt Hoắc Cẩm Thịnh nhất thời cứng đờ.
Thái Ngọc cũng cau mày, không biết Khương Chi đang làm gì.
Bà ta đứng dậy, vừa định quát lớn nói cô nhỏ giọng lại, thì tiếng bước chân lộn xộn gấp gáp vang lên bên ngoài hành lang, Thi Liên Chu đi ở phía trước, khuôn mặt anh lạnh lùng, sải bước dài, anh rõ ràng vẫn luôn đứng ở phía bên kia chờ Khương Chi.
Thi Liên Chu nhìn Khương Chi từ trên xuống dưới, lại liếc nhìn Cẩu Tử một cái, thấp giọng hỏi: “Không sao chứ?”
“Không sao chứ? Ối dồi ôi ~” Ngụy Nghị đi theo Thi Liên Chu, nghe thấy lời của anh thì tùy ý bắt chước một câu, giọng điệu trêu chọc nhưng cũng xen lẫn mấy phần ngạc nhiên, anh ta càng nhìn Khương Chi với ánh mắt.
Đây là lần đầu tiên anh ta thấy Thi Liên Chu quan tâm một người nhiều đến như vậy, có chút không giống anh cho lắm.
Khương Chi lắc đầu, hất cằm về phía trong phòng.
Cô chớp chớp mắt, nói giọng trong trẻo: “Hoắc tiểu thiếu gia vừa mới chuẩn bị cho em một rương vàng thỏi, số lượng quá nhiều, em cũng chưa từng trải sự đời gì cả, cho nên nhất thời hoảng hốt, anh nói xem, đây rốt cuộc là ý của nhà họ Hoắc hay là ý của bản thân Hoắc tiểu thiếu gia vậy?”
Khi những người đi ngang qua nghe thấy giọng nói cố tình dương cao của Khương Chi, bọn họ đều lần lượt dừng chân và nghiêng tai lắng nghe.
Một rương vàng?
Dù người có thể đến dự tiệc đều là những người giàu có hoặc quyền quý, nhưng mà một rương vàng, chậc chậc, số tiền này cũng đủ để người khác hoảng hồn.
Thi Liên Chu hơi nheo mắt lại, anh và Cố Tuyển đang đi đến liếc nhìn nhai, trong mắt bọn họ đều tràn đầy lạnh lùng.
Nguy Di huýt sáo, dựa vào cửa mỉm cười đi vào phòng: “Tôi đã nhiều năm không gặp vị Hoắc tiểu thiếu gia này rồi, nhưng thật đúng là sinh ra tám trăm cái tâm tư, điều này khá thú vị đó.”
Khương Chi một tay kéo Cẩu Tử đang im lặng, một tay vỗ vỗ ngực, cô thở dài: “Tục ngữ nói, không có công lao thì không nhận khen thưởng, mặc dù nhà họ Hoắc làm ra chuyện mua bán người, nhưng chỉ cần bọn họ trả đứa nhỏ lại cho chúng tôi thì chuyện này coi như xong, bây giờ bọn họ lại đưa tiền cứ giống như chúng tôi có mưu đồ khác vậy, số vàng này nặng khoảng mười cân lận đó, tôi cầm cũng cầm không nổi đâu.”
Vừa nói, cô vừa dang tay ra, giọng điệu vô cùng thổn thức.
Số vàng nặng đến mười cân??
Rất nhiều người đến xem náo nhiệt nghe thấy tin tức này, bọn họ âm thầm chép miệng.
Thi Liên Chu đột nhiên giật giật khóe môi, dùng ngón tay búng nhẹ trán Khương Chi, lạnh lùng nói: “Sao em lại không lấy chứ? Tài phú ngoài ý muốn, lấy còn hơn không lấy mà.”
DTV
Đôi môi đỏ mọng của Khương Chi khẽ mím lại, cô khó xử nói: “Anh không sợ nhà họ Hoắc vu oan cho nhà họ Thi sao? Nếu chúng ta bị buộc tội ỷ mạnh h.i.ế.p yếu rồi tống tiền, vậy thì nhà họ Thi thật sự sẽ không thể nào tẩy sạch được đâu.”
Cô không hề hạ thấp giọng nói của mình, tất cả mọi người xung quanh đều có thể nghe thấy được.
Đây là mục đích của cô.
Nếu cô không làm lớn chuyện, cho dù cô tay không rời khỏi du thuyền của nhà họ Hoắc thì không đến nửa ngày, tin đồn vẫn có thể bay đầu trời, đến lúc đó, dù cô có bình tĩnh đến đâu thì nhảy vào Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch được.
Thận trọng thì mới có thể đi lâu dài.
Nếu Hoắc Cẩm Thịnh không có ý định này thì coi như cô ác ý phỏng đoán tấm lòng người khác đi, nhưng cô cũng không muốn đánh cuộc khả năng có thể xảy ra kia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-261.html.]
Nhưng nếu cậu ta có tâm tư đó thì sao? Cho dù cậu ta không có thì những người còn lại trong nhà họ Hoắc thì sao?
Cô không bao giờ bận tâm đến việc suy đoán người khác với ác ý lớn nhất, chứ đừng nói đến việc đánh cược vào khả năng có thể xảy ra kia.
Thay vì đợi nhà họ Hoắc dùng thủ đoạn với nhà họ Thi, chi bằng bản thân nói toạc ra trước, gậy ông đập lưng ông, bây giờ vô số người đã nhìn thấy cô từ chối món quà của nhà họ Hoắc, nhà họ Hoắc còn muốn bịt miệng mọi người như thế nào nữa?
Thi Liên Chu nghe Khương Chi nói giống như đang nghe một chuyện buồn cười.
Anh khẽ nhếch môi mỏng, trầm giọng nói, nhưng trong giọng điệu lại hơi giễu cợt: “Tẩy gì chứ? Đến lúc đó anh rời khỏi nhà họ Thi, dẫn theo em và mang theo số vàng này đi du sơn ngoại thủy, không phải rất tuyệt vời hay sao?”
Nguy Di nghe xong, anh ta ngạc nhiên há hốc mồm, lập tức ôm quyền nói với Thi Liên Chu: “Cậu là tấm gương cho thế hệ chúng tôi noi theo.”
Cố Tuyển cũng giật giật khóe miệng, đoán chừng Thi Liên Chu thật sự có năng lực làm được việc này.
Khương Chi trợn mắt nhìn Thi Liên Chu, không nói lời nào.
Thi Liên Chu vươn tay ôm lấy cô, ánh mắt rất lạnh lùng liếc nhìn vào phòng, anh tình cờ nhìn thấy khuôn mặt gầy gò tươi cười của Hoắc Cẩm Thịnh, thì nhướng mày nói: “Thủ đoạn không tồi, tu luyện thêm hai năm nữa thì tiền đồ vô lượng.”
Nói xong, anh dùng một tay bế Cẩu Tử lên rồi kéo Khương Chi ra ngoài.
Nhưng đi được hai bước, hình như anh lại nhớ đến chuyện gì, quay người đi về, khóe miệng cong lên một nụ cười giống như không cười, nói với người trong phòng: “Nhóc con, hy vọng cậu có thể sống được đến hai năm sau.”
Đây là Thi Liên Chu, anh xấu miệng, tức giận sẽ trả thù, tính tình ác liệt.
...
Du thuyền của hội Tam Hợp phóng nhanh trên mặt biển giống như mũi tên rời khỏi cung tên.
Khương Chi nhìn chiếc du thuyền sang trọng của nhà họ Hoắc dần dần biến thành một vết đen ở đằng xa, lại nhìn Cẩu Tử đứng cạnh đùi cô thì đột nhiên có chút hoảng hốt, cô cứ như vậy mà đưa đứa nhỏ về nhà rồi sao?
Cô nửa cúi người xuống, nhìn cậu bé môi đỏ răng trắng có vẻ mặt hơi lạnh nhạt, cô nhếch môi hôn lên má cậu bé.
“Cẩu Tử, cuối cùng mẹ cũng có thể đưa con về nhà rồi, chúng ta cùng về nhà nhé, con có nhớ Hổ Tử, Trụ Tử và Đản Tử không? Đúng rồi, bây giờ Trụ Tử tên là Khương Nam Diệu, còn Đản Tử thì tên là Khương Nam Qua, con có muốn thay đổi tên của mình không?”
“Trẻ con ấy mà, vẫn là hoạt bát một chút sẽ tốt hơn, đợi chúng ta về nhà, mẹ sẽ mua cho con thật nhiều đồ chơi nhé, có được không con?”
“Mẹ nấu ăn rất ngon luôn đó, nhất định sẽ khiến con ăn đến nỗi mập mạp trắng trẻo luôn, con thích ăn món gì vậy?”
“...”
Cho dù Khương Chi nói mười câu, Cẩu Tử cũng không đáp lại nửa chữ, nhưng chuyện tìm lại được thứ đã mất khiến Khương Chi có rất nhiều điều muốn nói, cô không để ý đến sự im lặng của Cẩu Tử, từ đầu đến cuối vẫn duy trì giọng điệu ôn hòa.
Mặc dù bọn họ vẫn còn ở trên lãnh thổ Hồng Kông nhưng cô có thể tưởng tượng được anh em Tiểu Qua sẽ vui mừng như thế nào khi cô đưa Cẩu Tử trở về đoàn tụ với bọn nhỏ.
Bốn đứa nhỏ đoàn tụ, thế nào cũng phải ăn mừng một bữa mới được?
Khương Chi đang suy nghĩ, rốt cuộc nên chúc mừng thời khắc đáng vui mừng này như thế nào.
Cho dù ngày tháng sau này như thế nào, nhưng ít nhất thì tiến độ bây giờ đã viên mãn rồi, mục tiêu tương lai của cô là kiếm thật nhiều tiền, nuôi con, tận dụng làn gió xuân cải cách để trở thành bà chủ có thể thao túng tài chính đúng nghĩa!
Chính là kiểu cô dậm hai chân, thì kinh tế toàn quốc sẽ run rẩy.
Trong đầu Khương Chi tràn ngập cảm xúc kích động, Cẩu Tử ngẩng đầu nhìn cô một cái, sau đó cậu bé lại lặng lẽ cụp mi ngồi xuống chiếc ghế nhỏ chơi khối rubik, đây là vật duy nhất cậu bé cầm theo khi rời khỏi nhà họ Hoắc.