Nghĩ như vậy, Vương Bằng Phi thật sự rất đáng nghi, nhưng ông ta lại không có thời gian phạm tội!
Cận Phong Sa nói ra suy nghĩ của mình.
Đôi mắt đẹp của Khương Chi nheo lại, cô cười lạnh nói: “Chuyện này chẳng phải đã rất rõ ràng rồi sao? Vương Bằng Phi kéo anh ở lại, để đề phòng chuyện anh đi theo Hổ Tử không rời bước, mà đồng phạm trong bóng tối của ông ta đã lợi dụng tình thế để bắt cóc Hổ Tử, như vậy thì sẽ không có ai nghi ngờ Vương Bằng Phi, ông ta có thể phủi sạch sẽ bản thân.”
Cận Phong Sa có chút không hiểu: “Đồng phạm?”
Khương Chi phớt lờ anh ấy, cô chỉ cảm thấy Cận Phong Sa ngu ngốc đến mức hết thuốc chữa.
Cô kể với nhóm cảnh sát về những manh mối và suy nghĩ cô đã cân nhắc thì nhận được những ánh mắt ngạc nhiên và ngưỡng mộ từ bọn họ.
Người cảnh sát đứng đầu là một tiểu đội trưởng tên Vu Vĩ, anh ấy trịnh trọng nói: “Đồng chí Khương, cô từng học cách điều tra à?”
“Tôi chỉ biết một vài kỹ năng, hi vọng các anh có thể phối hợp với tôi.”
“Ngoài ra, tôi cũng có hai suy đoán về hai tên đồng phạm trong bóng tối của Vương Bằng Phi. Một người là Thái Nhiên, là vợ sắp cưới của Vương Bằng Phi, cô ta đã từng có mâu thuẫn với tôi nên rất hận tôi.”
“Người thứ hai Vương Tông Phường, con của Vương Bằng Phi. Tôi nghe nói anh ta vì chuyện đã từng đánh người ta trọng thương ngay giữa đường mà phải chạy trốn, là người có tiền án.”
Khương Chi nói xong lời này, Vu Vĩ gật đầu nói: “Thật sự đúng là có hiềm nghi, cô muốn chúng tôi phối hợp như thế nào?”
“Bên ngoài các anh hãy tỏ vẻ không mấy quan tâm đến vấn đề này, tạo cho họ ảo tưởng rằng cảnh sát không để mắt tới họ, sau đó âm thầm ngụy trang thành dân thường mai phục và theo dõi ở gần nhà Thái Nhiên và xưởng luyện thép, tôi sẽ đến tìm Vương Bằng Phi.”
Khương Chi đứng thẳng tắp, mặt dù trong lòng cô đang vô cùng tức giận nhưng sắc mặt cô lại rất bình tĩnh.
Vu Vĩ cau mày, ngập ngừng nói: “Đồng chí Khương tự mình đi sao? Sẽ không gặp nguy hiểm chứ?”
“Nếu như Vương Bằng Phi đã phủi sạch mối quan hệ với chuyện này, điều đó cho thấy ông ta không hề muốn mất đi cơ hội sống quang minh chính đại, cho dù tôi đến tìm ông ta thì ông ta cũng sẽ không xé rách da mặt với tôi, ngược lại ông ta sẽ dựa vào chuyện nắm được tử huyệt của tôi mà dùng công phu sư tử ngoặm để đòi hỏi điều kiện với tôi.”
Đời trước Khương Chi đã từng bị bắt cóc tống tiền rất nhiều lần, lần nào mạng sống của cô cũng ngàn cân treo sợi tóc, sau đó cô đã học được rất nhiều phương pháp phản trinh sát, cách để lại manh mối cho cảnh sát hoặc trốn thoát khỏi bọn bắt cóc.
Vu Vĩ nghĩ rằng phương án này rất khả thi cho nên anh ấy đồng ý: “Được rồi, chúng tôi sẽ tích cực phối hợp với cô, một lưới bắt gọn tất cả nghi phạm!”
Khương Chi gật đầu, cô không nhịn được mà siết chặt những ngón tay thon dài lại, xương ngón tay cũng mơ hồ có chút tái nhợt. Mặc dù trong lòng cô rất tự tin, nhưng cơ thể của cô vẫn không kiềm chế được sợ hãi, cô sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sợ rằng Vương Bằng Phi và những người khác sẽ mất kiểm soát mà làm chuyện điên rồ.
Nhưng mà, trước khi bọn họ nhận được tiền, có lẽ bọn họ sẽ không làm ra hành động g.i.ế.c con tin.
......
Tạ Lâm lái xe đuổi theo Khương Chi tới nơi thì mới phát hiện dây cảnh giới được quây ở xung quanh.
Trái tim anh ấy hẫng một nhịp, sau khi hỏi thăm một người qua đường thì anh ấy mới biết chuyện có một đứa nhỏ trong trường công nhân viên chức của xưởng luyện thép bị mất tích, nhưng mà đứa trẻ kia mất tích thì Khương Chi chạy đến đây để làm gì chứ?
Anh ấy lẩm bẩm trong lòng, không nhịn được mà cau mày, anh ấy không đi vào mà quay đầu xe trở về.
Cho dù xảy ra chuyện gì, anh ấy cũng phải nói với Ngũ gia một tiếng.
Trong lòng Tạ Lâm có chuyện cho nên anh ấy phóng xe rất nhanh, khi anh ấy quay lại tòa nhà mới thì nhìn thấy Thi Liên Chu đã ăn mặc chỉnh tề và đang thu dọn vali.