Mà Khương Chi cũng rất tùy ý, cô không vì cái tên này mà cảm thấy cảm xúc mình chập chùng gì đó: “Không có việc gì cả, đưa tôi xem thử.”
An Thiên Tứ cũng gật đầu, đưa rương bằng mây kia cho Khương Chi.
Khương Chi mở chiếc rương ra, đập vào mắt cô là mấy tờ giấy quen thuộc, chính là bốn bản thiết kế mà cô đã vẽ trước đó, lúc ấy đặt vào trong ba lô của Trương Anh Tử mà sau này cô cũng không cầm về.
Mà phía dưới bản thiết kế là bộ u phục nữ đã được hoàn thành và một số kim chỉ, chất liệu vải còn chưa dùng hết.
Khương Chi cho rằng đây đã là tất cả những gì Trương Anh Tử đưa đến nhưng sau khi lấy những bộ u phục đã may hoàn chỉnh ra, ở dưới đáy rương còn có áo khoác thêu hoa viền vàng, quần vân sọc và cả giày đã đã được lau sạch sẽ.
Trong áo khoác có nhét một tờ giấy nhỏ.
[Chị Khương.
DTV
Em viết chữ không được tốt lắm, lá thư này là chị cả đã viết giúp em, chị đừng trách em.
Viết lá thư này, em thật sự rất xấu hổ.
Em đều ghi nhớ những gì chị đối xử tốt với em, em xin lỗi chị, là em có lỗi với chị.
Xin chị tha thứ vì em chỉ mới hoàn thành được một bộ, không phải em không muốn hoàn thành tất cả mà vì cả nhà em sắp phải rời khỏi trấn Đại Danh, vì mọi người đều biết chuyện ồn ào của nhà em, hàng ngày luôn có rất nhiều người tụ tập ở trước cửa, kêu la bắt nhà em đền mạng.
Em phải đi, rất có thể đời này cũng không còn gặp lại.
Em nghĩ em vẫn muốn nói lời tạm biệt với chị Khương.
Chị Khương, xin lỗi chị.
Trương Anh Tử.]
Khương Chi xem hết lá thư, trong lòng cũng không có nhiều cảm xúc, trong đời người có một số người chỉ thoáng đi đến ngã ba đường cũng đã là một đời.
Cô và Trương Anh Tử đã kết thúc ở đồn công an trấn Đại Danh kia, bây giờ có buồn bã, thương hại cũng quá muộn rồi.
Trái lại là bộ quần áo này, cô có thể đặt trong cửa hàng thời trang, thăm dò thị trường, bây giờ dưới tay cô chưa có người, tạm thời không thể đầu tư tiền vào xây dựng xưởng may được.
An Thiên Tứ nhìn chằm chằm vẻ mặt của Khương Chi, chần chờ hỏi: “Cô không sao chứ?”
Lông mày Khương Chi hơi cau lại: “Tôi có thể có chuyện gì chứ?”
Trong mắt An Thiên Tứ như có suy nghĩ phức tạp, dù sao trong lúc còn ở phòng bệnh này, Khương Chi và Trương Anh Tử vẫn có mối quan hệ rất tốt nhưng lúc này làm sao cô có thể lạnh lùng như thế, sự hờ hữg không hợp đạo lý làm người này khiến An Thiên Tứ rất khó hiểu.
Anh ấy hậm hực nói: “Bà Song đã khai ra chuyện mình đã làm, qua nhiều năm nay bà ta đã lừa bán khoảng hai mươi đến ba mươi đứa trẻ, thậm chí trong đó còn có hai đứa bé trai của họ hàng mình, bà ta không thoát khỏi tội c.h.ế.t đâu.”
“Còn có Lưu Tố Phân và chồng của bà ta là Trương Thông cũng là đồng bọn.
“Còn về một nhà Trương Anh Tử, bởi vì không biết rõ tình hình nên được thả ra nhưng vì tội nghiệt của đám người bà Song, có lẽ cuộc sống của nhà họ cũng không dễ chịu, khó mà thoát được cảnh bị nhiều người kêu gào đòi đánh.
Tiểu Qua nghi ngờ nói: “Nhà của chị Anh Tử làm sao vậy ạ?”
Tiểu Qua cũng quay sang nhìn An Thiên Tứ, gương mặt nhỏ đã trắng bệch.
Khương Chi lắc đầu, nói khẽ: “Không có việc gì cả, chỉ là làm một số việc có lỗi nên phải tự mình sám hối, sửa đổi, đúng không?”
Tiểu Qua ngây thơ gật đầu nhưng Tiểu Diệu thì không lên tiếng, cậu bé cảm thấy có liên quan đến chuyện của Tào Kiều Kiều.
Lúc này trong đầu Khương Chi chợt lóe lên một suy nghĩ.
Cô đột nhiên nghĩ đến một cơ hội để nhà xuất bản còn chưa thành lập của cô có thể nổi tiếng.
Đời trước cô sống trong thời đại mà tin tức tràn lan trên mạng internet, cho dù là một việc nhỏ của một người bình thường bị ghi chép lại thì vẫn có thể bị phóng đại đến vô hạn, người trên toàn thế giới đều có thể nhìn thấy, từ đó tạo nên cơn chấn động trong dư luận.
Cô phải lập tức thành lập nhà xuất bản, không thể bỏ qua tin tức lớn thế này.
Án lừa bán người rùng rợn ở trấn Đại Danh có được tính là nước cờ đầu phơi bày bóng tối.