Từ khi Hổ Tử mất tích cho đến bây giờ đã hơn một tiếng đồng hồ rồi, nếu như tên bắt cóc có kinh nghiệm, trong khoảng thời gian này, tên bắt cóc đã có thể cải trang rồi dẫn cậu bé ra khỏi huyện Thấm, bọn họ có thể tìm được cậu bé hay không thì thật sự không thể nói trước được.
Bây giờ anh ấy chỉ sợ Khương Chi không chịu nổi đả kích này.
Khương Chi được Cận Phong Sa dẫn đường, cô tìm thấy chiếc xe hơi rồi mở cửa ngồi lên xe.
Khóe môi Cận Phong Sa mấp máy, nhưng anh ấy lại không nói được gì.
“Đứng ngẩn người ra đó làm gì! Lên xe!” Khương Chi lạnh lùng mắng.
Cận Phong Sa nghĩ đến Hổ Tử bị mất tích, anh ấy nghiến răng nghiến lợi ngồi lên xe, anh ấy còn chưa kịp ngồi vững thì Khương Chi đã vào số, đạp ga, xe lao ra ngoài như một mũi tên tuột khỏi dây!
“Anh chỉ đường!” Khương Chi lạnh lùng nói.
Xe chạy như bay, sắc mặt của Cận Phong Sa thay đổi lớn, nhưng anh ấy lại không dám nói gì, cả đường đi thì anh ấy chỉ sắm vai bản đồ.
Mà khi Khương Chi lái xe rời khỏi bệnh viện thì cô đã đi ngang qua một chiếc xe việt dã mới tinh.
Tạ Lâm đang lái xe, anh ấy nghĩ đến đến bóng dáng người phụ nữ vừa mới lướt ngang qua thì trong lòng tràn đầy nghi ngờ, đó có phải là đồng chí Khương không?
Hôm nay anh ấy đến đây lấy kịch bản, không biết cô đã viết xong chưa, nhưng mà nghe giọng điệu của ngũ gia, rõ ràng là đến để nhắc nhở một câu: Tôi sắp về Bắc Kinh rồi, đến lúc đó nhớ đến tiễn tôi.
Tạ Lâm nghĩ đến địa vị khác biệt của Khương Chi trong lòng Thi Liên Chu, cho nên anh ấy không dám lơ là, mà lái xe đi theo sau cô.
Anh ấy phải tốn rất nhiều công sức mới đuổi theo kịp, trong lòng thầm than phiền, làm trợ lý có dễ dàng không?
Vốn cần phải lái xe hơn hai mươi phút, nhưng Khương Chi đã lái xe đến nơi trong vòng mười phút.
Xe đột ngột dừng lại, cô nhảy xuống xe, băng cảnh giới được treo xung quanh quảng trường Văn Hóa huyện, rất nhiều người vây quanh, chỉ vào quảng trường, cô nhắm mắt làm ngơ, nhấc chân bước ngang qua.
Cận Phong Sa vội vàng đuổi theo.
Bọn họ chưa đi được hai bước thì đã bị cảnh sát huyện Thấm chặn lại: “Hai người đang làm gì vậy?”
Khương Chi cố gắng kìm nén cảm xúc dâng trào, cô bình tĩnh nói: “Tôi là mẹ của đứa nhỏ.”
Mấy người cảnh sát nhìn nhau rồi nhìn Cận Phong Sa, người đang im lặng đứng sau lưng Khương Chi, bọn họ biết anh ấy là cha của đứa nhỏ, một sĩ quan cảnh sát cầm hồ sơ trong tay bước đến nói cho anh ấy nghe kết quả điều tra của chuyện này.
Khương Chi nghe xong thì ánh mắt biến đổi, cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Cho nên, đây không phải lừa bán trẻ con mà là một vụ bắt cóc sao?”
Cảnh sát tìm thấy một mảnh giấy khá bình thường tại hiện trường nơi Hổ Tử mất tích, trên đó có ghi số tài khoản ngân hàng.
“Chúng tôi đã đến ngân hàng để điều tra tài khoản này. Chủ tài khoản tên Lý Lệ Hoa.” Nói đến đây, viên cảnh sát hơi dừng lại rồi nói tiếp: “Lý Lệ Hoa này đã ‘đứng’ ở gần khu phố Thông Tâm đã lâu, nhưng cô ấy đã c.h.ế.t một ly kỳ cách đây vài ngày.”
Tóm lại, Lý Lệ Hoa này là người kinh doanh da thịt.
Còn phố Thông Tâm, chính là con phố giải trí lớn nhất huyện Thấm, có rất nhiều phòng chiếu phim và quán bi-a, đồng thời cũng là địa điểm ưa thích của bọn xã hội đen.
Sắc mặt Cận Phong Sa trở nên khó coi: “Cho dù là bắt cóc đòi tiền thì cũng phải để lại một con số mà đúng không?”
Khương Chi cũng không hỏi câu hỏi ngu ngốc như vậy, cô nói: “Nhất định hiện trường còn có những manh mối khác, hơn nữa, bọn bắt cóc đang đòi tiền, hy vọng mấy người, cảnh sát, tạm thời không hành động thiếu suy nghĩ để ngăn cản tên bắt cóc này sốt ruột làm liều mà làm tổn thương con trai tôi.”
Tất cả cảnh sát đều cau mày, bọn họ đều không hài lòng nhìn về phía Khương Chi.