Mục lục
Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chị gái phụ bếp tâm sự thật với Khương Chi, khuôn mặt buồn rầu, vừa nói vừa lau nước mắt.

DTV

“Ai mà không phải như vậy chứ? Cuộc sống dạo này thật khó khăn. Chồng em thì mất sớm, bây giờ cỏ trên mộ của anh ấy cũng cao hơn cả con trai em rồi.”

Khương Chi cụp mí mắt xuống, lúc nói lời này thì trong lòng cô không hề cảm thấy áy náy chút nào.

Chị gái phụ bếp là người tốt bụng, nghe vậy thì không hỏi bước đến nắm lấy tay cô, thương xót nói: “Thật là một người mệnh khổ mà!”

Khương Chi ngẩng đầu, nhỏ giọng nói: “Chị, chị có thể cho em mượn bếp được không? Con trai em đang bị bỏng nặng, bác sĩ nói thằng bé cần ăn nhiều đồ ăn thanh đạm, thằng bé đã quen ăn thức ăn em nấu, em thật sự không còn cách nào.”

Nghe vậy, chị gái phụ bếp vỗ đùi đôm đốt đồng ý nói: “Chị còn tưởng là chuyện gì chứ, dù sao cũng chưa đến thời gian ăn trưa, em dùng trước đi, cần gì cứ dùng trước, sau khi dùng xong trả tiền cũng được. Ở bên ngoài thật sự cũng không dễ dàng gì.”

Khương Chi khẽ cười, bày tỏ lòng biết ơn, sau đó lại lấy ra một tờ đại đoàn kết đưa cho cô ấy.

“Chị đã giúp em như vậy, em cũng không thể cứ mặt dày nhận lấy được. Con trai em bị bỏng nặng, bác sĩ nói phải nằm viện hơn một tháng, có lẽ sau này em phải thường xuyên đến đây mượn bếp của mọi người.”

Vẻ mặt Khương Chi vô cùng cảm kích nhìn về phía chị gái phụ bếp, lúc nói chuyện cũng bày ra dáng vẻ ngại ngùng xấu hổ.

Chị gái phụ bếp vừa nhìn thấy tiền, lúc đầu còn từ chối nhưng sau khi nghe cô nói xong thì do dự một chút rồi cầm lấy tiền cất đi.

Chị ấy kéo Khương Chi vào trong bếp, hét lớn vào trong: “Lão Trương.”

Không lâu sau, có một người đàn ông trung niên đầu trọc đi ra, trong tay còn cầm cái thìa, vẻ mặt cười tủm tỉm nhìn chị gái phụ bếp nói: “Sao vậy vợ? Có chuyện gì thế?”

Chị gái phụ bếp trợn mắt với ông ấy, nói: “Em gái này, muốn mượn bếp nấu cơm cho con trai ăn, anh cho cô ấy mượn bếp một chút.”

Ông chú kia nghe vậy thì cau mày, vừa định nói gì thì thấy ánh mắt hình viên đạn của vợ mình đang b.ắ.n về phía ông ấy, lập tức im bặt.

Khoé miệng Khương Chi khẽ nhếch lên, cười nói: “Chú, chú đừng lo, tôi cũng không dùng miễn phí đâu, chú thấy như vậy có được không?”

Ông chú kia thấy thế thì xấu hổ xoa xoa cái đầu trọc của mình, nói: “Được.”

Khương Chi đi vào trong bếp, đầu tiên làm quen một chút gia vị trong đó, sau đấy mới lấy nguyên liệu mà mình mang theo ra.

Ông chú lập tức kêu lên: “Ồ, còn nhiều đồ như vậy à, cô nấu đi, tôi không nhìn đâu.”

Thời buổi hiện tại, những người trong tay có nghề giỏi đều sợ bị người khác hoặc trộm mất, giống như câu nói dạy xong đồ đệ đói c.h.ế.t sư phụ, cũng là ý như vậy.

Khương Chi lại không thèm để ý đến vấn đề này, mỉm cười nói: “Không sao, chú muốn xem cũng chẳng sao cả.”

Cô nhẩm lại công thức nấu ăn trong đầu, người bị bỏng không nên ăn đồ ăn có quá nhiều chất béo, và đồ ăn có khẩu bị nặng, cho nên vô định nấu món khoai tây thái sợi xào giấm, thịt chiên xù, canh cá trích hầm cùng sữa xoài đông hai tầng, kèm thêm một ít bánh bao hấp cũng đủ rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK