“Không sao cả, mẹ không mệt.” Ôn Hoa Anh khoác tay, hai mắt sáng long lanh, tinh thần tràn trề.
Bà ấy là một cụ già không chịu thua ai.
“Ha ha, chị dâu còn biết đau lòng cho mẹ hơn em.” Đó cũng là giọng nói của phụ nữ nhưng nghe thế nào lại thấy rất kỳ quái.
Đó là một người phụ nữ trông hơi nở nang, nở nang cũng không phải vì cô ta mập mà vì đang mang thai, gương mặt rất đầy đặn. Cô ta nâng bụng đi đến, xem cái thai cũng phải bảy tám tháng rồi, trông cô ta có vẻ hơi bị phù người.
Người phụ nữ này cũng uốn tóc, là một mái tóc uốn gợn sóng lớn, màu vàng rực, ngồi trong một đám người tóc đen thế này thì mái tóc vàng của cô ta vô nổi bật, gương mặt cô ta xinh đẹp nhưng đáng tiếc vì quá diêm dúa khiến cô ta không giống một người phụ nữ mang thai, lại càng không hợp với người nhà họ Thi.
Cô ta là vợ của lão tứ Thi Hoàn Chu, tên Cao Nguyên Hương.
Gia đình Cao Nguyên Hương không phải nhà hiển hách gì, cô ta làm ký giả và quen biết Thi Hoàn Chu ở nước ngoài, hai người đều có hứng thú với nhau nên mới kết hôn. Thế nhưng khi gả đến nhà họ Thi, cô ta đã chịu không ít áp lực, cho dù so với chị dâu cả Hạ Mộ Thanh hay chị dâu hai Đan Uyển thì xuất thân của cô ta đều tầm thường hơn.
Vì sự tự ti này mà dần dần Cao Nguyên Hương sinh ra tính cách thích gay gắt với người khác, chỉ cần nói tới nói lui là giọng điệu của cô ta đều mang vẻ châm chọc.
Cộng thêm Thi Hoàn Chu ở nước ngoài lâu dài, chỉ đến khi được nghỉ ngơi mới trở về nên tính tình Cao Nguyên Hương càng thêm kỳ quái.
Đan Uyển cũng đã quen với tính tình của cô ta, cô ấy chỉ dịu dàng cười mà không thừa nhận lời Cao Nguyên Hương vừa nói.
“Cơm đã chuẩn bị xong rồi, để con đi gọi cha và Khâm Chu ra dùng cơm.”
Người nói chuyện là Hạ Mộ Thanh, cô ấy có dáng người cao gầy, uyển điệu, giọng nói và cử chỉ đều đoan trang, thanh tao, lịch sự, người cũng giống như tên.
“Để mẹ đi, con ngồi đó đi!” Ôn Hoa Anh khoác tay, quay người lên lầu.
DTV
Bên cạnh Hạ Mộ Thanh là hai cô con gái và một cậu con trai, cả ba đều là con gái và con trai của Thi Khâm Chu, đứa lớn nhất đã học trường cấp ba, đứa nhỏ nhất mời được tám tuổi, đang là tuổi nghịch ngợm nhất của trẻ con.
Cả một gia đình lớn cùng ngồi trên một bàn dài thế này có vẻ hơi chen chúc.
Không bao lâu sau, Ôn Hoa Anh đã xuống.
Ngay sau đó, cửa phòng sách ở lầu hai cũng mở ra, Thi Bỉnh Thiên và Thi Khâm Chu đã bước ra.
Mặc dù Thi Bỉnh Thiên đã hơn sáu mươi tuổi nhưng mái tóc vẫn đen nhánh, chỉ có vài sợi bạc ở hai bên thái dương, mái tóc được chải cẩn thận, không có chút lộn xộn nào, thật sự giống như tính cách của ông ấy, cương chính, nghiêm minh mà cứng nhắc.
Dáng vẻ của Thi Liên Chu và Thi Ninh Chu không giống ông ấy mà giống người mẹ Ôn Hoa Anh hơn.
Trái lại là Thi Khâm Chu, anh ấy giống Thi Bỉnh Thiên như đúc, gương mặt của hai người đều chính trực, mà dáng vẻ nghiêm nghị, công bằng, liêm chính của họ mang đến cho người khác cảm giác rất áp bách, hai người họ cũng đã từng lên chiến trường, đối mặt với s.ú.n.g d.a.o thật sự và đã từng g.i.ế.c kẻ địch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-286.html.]
Tốc độ bước đi của hai người giống như đã được giao hẹn trước, tiếng lẹp xẹp vang lên cùng lúc, giống như đang bước đi rất nghiêm.
Thi Bỉnh Thiên đi đến trước bàn ăn, tất cả những người khác trong nhà đều tự giác đứng lên chào ông ấy.
Đây cũng không phải quy tắc của nhà họ Thi, chẳng qua do khí chất nghiêm nghị trên người ông ấy mang lại. Thi Bỉnh Thiên là người lớn nhất trong nhà, đừng nói là thân phận con cái mà cho dù đời cháu như Đàm Vi Vi cũng không dám đùa giỡn trước mặt ông ấy.
Thi Bỉnh Thiên ngồi xuống vị trí đầu, sau đó mọi người mới lục tục ngồi xuống theo.
Bầu không khí trên bàn rất căng thẳng, dù người có tính tình kém như Cao Nguyên Hương cũng chỉ dám vuốt bụng mà không dám nói tiếng nào.
Ánh mắt sáng, sắc bén của Thi Bỉnh Thiên lướt một vòng trên bàn ăn, ông ấy nghiêm mặt trầm giọng nói: “Lão ngũ đâu?”
Hạ Mộ Thanh mấp máy môi, khẽ cười nói: “Lão ngũ còn bận việc, chắc em ấy đang trên đường đến.”
Nghe vậy Thi Bỉnh Thiên lạnh lùng cười một tiếng: “Bận sao? Bận đến Hồng Kông gây chuyện thì có.”
Ông ấy vừa nhắc đến chuyện này, trên bàn cơm lập tức chìm vào im lặng, chuyện Thi Liên Chu đến Hồng Kông cũng không phải bí mật gì.
Trong thời điểm nhạy cảm này, Thi Liên Chu lại chạy đến Hồng Kông đối đầu với hai nhà Ân – Hoắc, không thể không nói hành động này của Thi Liên Chu có vẻ lỗ mãng nhưng nghĩ đến tính tình của Thi Liên Chu mà nói, chuyện mà anh làm ra vẫn thường khác người thường, vì vậy mọi người cũng không thấy kỳ quái nữa.
Đàm Vi Vi cúi đầu, gặm một quả táo, trong lòng cũng lặng lẽ thắp một ngọn nến cho cậu út.
Ôn Hoa Anh không vừa mắt khi thấy Thi Bỉnh Thiên bày ra vẻ mặt này trong lúc mọi người trong gia đình tụ họp với nhau, bà ấy lập tức nhíu mày, mắt phượng cũng hung dữ trừng lên, liếc sang Thi Bỉnh Thiên một cái, cao giọng nói: “Thi Bỉnh Thiên, chúng tôi không phải lính của ông, muốn bày ra vẻ mặt này thì chạy đến bộ đội mà bày!”
Trên mặt Thi Bỉnh Thiên cũng không nhịn được nữa, ông ấy á khẩu một lúc: “Tóc dài kiến thức ngắn!”
Ôn Hoa Anh lại càng nổi giận hơn. Thế nhưng ngay lúc này, trong viện đã truyền đến tiếng động cơ xe, Thi Bỉnh Thiên nheo mắt, giọng nói đầy vẻ trào phúng: “Ngũ gia trăm công ngàn việc nhà chúng ta trở về rồi.”
“Phụt!” Đàm Vi Vi không nhịn được nữa, khi nghe ông ngoại trào phúng một câu như vậy, cô ấy lập tức phun một miếng táo từ trong miệng mình ra.
“Đàm Vi Vi!” Khóe mắt Thi Lam Chu co rút, nếu không phải Thi Bỉnh Thiên vẫn đang ngồi đây thì nhất định cô ta phải dạy dỗ đứa con gái không đứng đắn này của mình một trận.
Đàm Chính Quang khẽ ho một tiếng, ra hiệu vợ chú ý đến hình tượng.
Thi Lam Chu hít sâu mấy hơi, cô ta vừa hung dữ liếc nhìn Đàm Vi Vi, ánh mắt như đang nói: Trở về mẹ sẽ xử lý con.
Ôn Hoa Anh cũng không để ý nhiều như vậy, nghe Thi Bỉnh Thiên trào phúng, bà ấy dùng cùi chỏ của mình chạm mạnh vào người ông ấy nhưng lúc quay đầu thì sắc mặt đã vô cùng phấn khởi mà nghênh đón con trai út trở về, trên mặt lập tức nở nụ cười, nếp nhăn ở khóe mắt cũng nhiều hơn mấy đường.
Thi Bỉnh Thiên cau mày, tức giận nói một câu: “Con hư tại mẹ!”
Ôn Hoa Anh đứng ở cửa ra vào, nhìn con trai bước xuống từ trên xe, trong lòng bà ấy tràn đầy kiêu ngoại, mặc dù con trai thường không nghe lời nhưng con trai út của bà ấy rất đẹp, hoàn toàn kế thừa tất cả gen ưu tú của bà ấy, chỉ điểm này thôi là đủ rồi.