Mục lục
Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh ấy cũng không nhiều lời, lại tiếp tục ăn thêm hai cái bánh, trong lòng thầm nghĩ dù sao đến lúc đó anh ấy cũng sẽ đến vào giờ ăn. Dù anh Năm có tính tình kém thì cũng sẽ không đuổi anh ấy ra ngoài đâu phải không?

Lúc này, bên ngoài toà nhà nhỏ có tiếng gõ cửa.

“Hai người ăn trước đi. Chắc là A Đạt mang đặc sản vùng núi đến đây.” Khương Chi nó xong, đứng dậy đi ra ngoài sân.

A Đạt là thuộc hạ của Mạnh Lam. Sau khi anh ấy rời đi thì A Đạt lập tức tiếp nhận nhiệm vụ đưa thổ sản vùng núi tới hàng ngày.

Mấy ngày nay cô đang tĩnh dưỡng ở nhà nên buổi sáng mỗi ngày A Đạt đều sẽ đưa thổ sản vùng núi từ thôn Khương Gia đến đây. Thổ sản vùng núi tươi còn dính sương, cực kỳ tươi. Mấy ngày nay hệ thống tài chính của cô đã tăng lên rất nhiều, đã vượt quá mức một triệu rồi.

Nếu không phải có Thi Liên Chu ở sau lưng chống đỡ thì cô không có cách nào giải thích được tung tích số thổ sản vùng núi này.

Khương Chi mở cửa, quả nhiên là A Đạt.

“Bà chủ!” A Đạt là một chàng trai có hàm răng trắng, khuôn mặt hiền hậu và rất thích cười.

Khương Chi mỉm cười: “Cứ chuyển hàng vào phòng khách là được.”

A Đạt khẽ gật đầu nhưng lại không lập tức đi chuyển hàng mà còn cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Bà chủ, buổi sáng hôm nay tôi bắt được một kẻ lén lút ở cửa nhà xuất bản. Người đó nói là bạn của cô. Tôi đặc biệt đưa đến đây, bà có muốn đi gặp không?”

Đôi mắt Khương Chi khẽ nheo lại, có lẽ cô đã đoán được là ai.

A Đạt mở chốt đằng sau xe, một bóng người cao lớn bước ra từ khe hở giữa đống giỏ tre.

Khuôn mặt của anh ấy lạnh lùng, trên mặt có một vết sẹo lớn bằng hai ngón tay, nhìn rất hung dữ, đúng là Cận Phong Sa.

Nhưng mà, Cận Phong Sa lại không hề có tinh thần như ngày xưa, trên quần áo đều là bụi đất, tóc tai rối rắm, cho dù cách xa với hình ảnh ‘kẻ lưu lạc’, nhưng hiển nhiên có khác biệt rất lớn với “Cận kỹ thuật viên” trong quá khứ.

Ánh mắt Khương Chi bình tĩnh nhìn Cận Phong Sa, cũng không kinh ngạc, cũng không khiếp sợ, cũng không chê ác cùng sợ hãi.

Cô quay đầu nói với A Đạt: “A Đạt, dọn đồ vào đi.”

A Đạt gật đầu, thành thật dọn đồ từ trong cốp xe ra, chuyển từng sọt vào trong phòng khách.

Khương Chi dẫn Cận Phong Sa vào trong khu nhà ấm trồng hoa, Thi Liên Chu không phải là người có tình thú. Tuy rằng đúng là mùa hoa, nhưng nhà ấm trồng hoa cũng vẫn trống không, không có một chút sắc thái rực rỡ nào.

Ánh mắt Cận Phong Sa phức tạp nhìn Khương Chi, môi khô nhấp nhấp, giọng nói vẫn căng thẳng như lần đầu mới gặp: “Cô… Hình như cô nhìn thấy tôi mà không kinh ngạc một chút nào.”

Khương Chi lười phải nói những lời vô nghĩa, vì vậy nói trắng ra: “Anh muốn gặp Tiểu Ngự sao? Thấy Tiểu Ngự rồi thì mới có thể đi tự thú phải không?”

Nghe được hai chữ “tự thú”, đồng tử Cận Phong Sa co rụt lại, cánh tay rũ ở bên người đều nắm chặt lại, trên mặt anh ấy che kín vẻ căng thẳng, thân thể cứng đờ run rẩy, như là bị sự sợ hãi cùng cực chiếm cứ đầu óc.

Anh ấy im lặng một lúc lâu, mới khô cằn mở miệng: “Đừng nói cho nó biết.”

P/s: Hôm nay dừng chương ở đây nha mọi cả nhà!

Khương Chi lắc đầu, giọng nói của cô bình tĩnh như không hề gợn sóng: “Tiểu Ngự đang ở thủ đô, anh không đến đó được.”

Tuy Cận Phong Sa đáng thương nhưng tất cả những điều này đều do chính anh ấy đã lựa chọn, anh ấy lựa chọn kết hôn với Dư Hồng Mai, anh ấy lựa chọn đón Dư Hồng Mai vào huyện Thấm, anh ấy lựa chọn g.i.ế.c Dư Hồng Mai, với tất cả những chuyện đã xảy ra thì không phải không có lỗi của anh ấy.

Chỉ đáng tiếc, anh ấy đã phụ lòng tin và tình yêu Tiểu Ngự dành cho mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-398.html.]

Người sống trên đời này có tình yêu thì không nên làm ra những chuyện khiến bản thân khó gánh vác, sau đó lại chịu đựng sự đau khổ cả đời.

Khương Chi không dám tưởng tượng trong tiểu thuyết, sau khi Tiểu Ngự tận mắt chứng kiến Cận Phong Sa trực tiếp ra tay g.i.ế.c c.h.ế.t Dư Hồng Mai, cha nuôi vào tù, thậm chí là phải bỏ mình thì tâm trạng của Tiểu Ngự sẽ thế nào. Trong tiểu thuyết, Cận Phong Sa cũng không cân nhắc nhiều như vậy, huống hồ là Cận Phong Sa lúc này.

Vết sẹo trên mặt Cận Phong Sa như co rút, đột nhiên anh ấy cúi đầu xuống, trông dáng vẻ rất cô đơn, quay người rời khỏi nhà ấm trồng hoa.

Khương Chi híp mắt, hỏi: “Anh còn muốn chạy sao?”

Tiếng cười khổ của anh ấy vang lên, Cận Phong Sa nói: “Chạy sao? Tôi chạy đi cũng chỉ vì muốn gặp mặt đứa nhỏ, nếu đã không nhìn thấy nó thì còn chạy làm gì? Tôi mệt rồi, tôi đã lẩn trốn khắp nơi, không bằng lúc này lấy cái c.h.ế.t ra đền tội thì hơn.”

Dứt lời, Cận Phong Sa lắc đầu, nhanh chân chạy ra ngoài.

Thi Liên Chu và Sở Khác đứng ở cửa nhà ấm trồng hoa, họ nhìn thấy Cận Phong Sa cúi đầu chạy đến, dáng vẻ suy sụp. Sở Khác cũng thổn thức mà an ủi: “Anh là một người đàn ông, nên nhận tội sớm thì có thể được ra ngoài sớm, đến lúc đó làm lại cuộc đời mới.”

Cận Phong Sa sững sờ, đầu tiên anh ấy nhìn gương mặt hờ hững của Thi Liên Chu, sau đó mới ngẩng đầu nhìn Sở Khác, miễn cưỡng lên tinh thần mà nở nụ cười: “Cảm ơn.”

Cận Phong Sa rời đi.

Khương Chi nhìn theo bóng lưng của anh ấy, rồi thu tầm mắt lại.

Cận Phong Sa là một người nói lời sẽ giữ lời, anh ấy sẽ đi đầu thú, chẳng qua lời của Sở Khác nói cũng chỉ có thể coi là lời an ủi, vì ở thời đại mẫn cảm này, Cận Phong Sa sẽ không thể nào sống sót trở ra.

Tiểu Ngự làm sao bây giờ?

Thi Liên Chu đưa tay lên nhìn đồng hồ, giọng nói của anh trầm thấp mà lạnh lùng: “Đến giờ rồi, đi thôi!”

Khương Chi hít sâu một hơi, gật đầu nói: “Được!”

Cô tạm gác chuyện của Cận Phong Sa ra sau ót, sống c.h.ế.t của anh ấy không phải việc cô có thể quản được, cô cũng sẽ không vì Cận Phong Sa mà nhờ Thi Liên Chu hỗ trợ, nếu lạm dụng chức quyền, sớm hay muộn cũng bị ngã xuống.



Sở Khác lái xe, cảm xúc của anh ấy cũng không được tốt lắm.

DTV

Anh ấy nói: “Lão ngũ, cậu nói Cận Phong Sa có thể đi ra ngoài không? Tội g.i.ế.c người sẽ bị phán thế nào?”

Anh ấy là con cháu nhà quan, đối với tội g.i.ế.c người thì Sở Khác có cách nhìn không giống với người bình thường, bây giờ còn chưa thực hiện quy tắc “vương tử phạm pháp cũng bị xử tội như dân thường”, theo anh ấy thấy, một người phụ nữ giống như Dư Hồng Mai kia c.h.ế.t rồi thì thôi, Cận Phong Sa không cần thiết phải đền mạng cùng.

Thi Liên Chu lập tức thu hồi ánh mắt đang ngắm nhìn cảnh tượng xẹt qua cửa sổ, giọng nói rất thẳng thắn: “Sẽ chết.”

Khương Chi quay đầu nhìn anh, sau đó hơi rủ mắt xuống.

Thi Liên Chu đã nhìn thấy nhiều chuyện, tất nhiên anh biết rõ cách vận hành trong đó.

Một khi Cận Phong Sa đầu thú, xem như anh ấy đã tự chui đầu vào lưới.

Sở Khác lại thở dài, cũng không biết nên nói gì nữa, trái lại anh ấy rất muốn tận dụng mối quan hệ cứu Cận Phong Sa một mạng nhưng đáng tiếc nhà họ Sở lại không có người nào làm việc trong ban ngành tương ứng, nếu thật sự phải vận dụng đến sức mạnh của nhà họ Sở để tác động vào thì chỉ sợ phải hao tốn không ít sức lực.

Nhưng nếu thuyết phục được lão ngũ…

Sở Khác nhìn thoáng qua Thi Liên Chu một cái, sau đó lại lặng lẽ thu hồi ánh mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK