Mục lục
Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quả nhiên.

Bà Anh vừa nghe Cận Phong Sa nói thì đặt m.ô.n.g ngồi xuống đất, gắt cuống họng lên kêu trời trách đất: “Cha của Phong Sa à, sao ông c.h.ế.t sớm như vậy, một tay tôi dọn phân, dọn nước tiểu của nó mà nuôi nó lớn, trái lại bây giờ nó muốn đối nghịch với người mẹ này, tôi không muốn sống nữa rồi!”

Cận Phong Sa nhìn thấy mẹ của mình làm loạn thì đầu đau nhức không thôi.

Cha anh ấy mất sớm, mà mẹ đã nuôi anh ấy lớn, đây cũng là lý do mà anh ấy rất ít khi làm trái ý bà ta.

Dư Hồng Mai lườm Cận Phong Sa một cái, cô ta lắc m.ô.n.g đi đến trước mặt bà Anh, nhẹ nhàng dìu bà ta đứng lên, ngoài miệng còn dùng giọng điệu của “người vợ” mà trách móc Cận Phong Sa: “Anh Phong Sa, dì cũng không dễ dàng gì, tuổi tác đã lớn, anh cũng không thể chọc dì tức giận hoài như thế.”

Cận Phong Sa lẳng lặng nhìn Dư Hồng Mai, đột nhiên anh ấy có cảm giác nếu mình lấy cô ta thì ngôi nhà này sẽ chỉ càng hỗn loạn hơn mà thôi.

Nhưng bà Anh không cảm thấy như vậy, bà ta ngồi lên ghế sô pha, kéo lấy tay Dư Hồng Mai, nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay của cô ta: “Vẫn là Hồng Mai hiểu chuyện, còn tốt hơn con trai ruột nhiều. Sau này cháu vào cửa thì cuộc sống của dì cũng có thể tốt hơn rồi.”

Sắc mặt Dư Hồng Mai đỏ ửng.

Cận Phong Sa mím chặt môi, không lên tiếng.

Bà Anh liếc nhìn anh ấy, giọng nói lạnh lùng: “Cận Cương Thiết không chuẩn bị đi theo mẹ nó sao?”

Cận Phong Sa đưa tay vuốt thái dương mình, anh ấy cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh: “Mẹ, mẹ có thể đừng quản chuyện của Cương Thiết được không? Thằng bé là con của con, thằng bé muốn thế nào cũng còn có con quan tâm, mỗi ngày mẹ có thể dạo chơi trong cung tiêu xã, mua sắm của mẹ là được.”

Bà Anh càng tức giận nhưng nghe đến hai câu nói sau thì ngoan ngoãn hơn, chỉ lầu bầu: “Căn hộ này của con chỉ có hai phòng, con kết hôn với Hồng Mai, còn sinh con cái, vậy sẽ ở thế nào? Cả nhà chen chúc sao?”

Mà Dư Hồng Mai nghe Cận Phong Sa nói cho bà Anh đi dạo ở cung tiêu xã mua sắm gì đó thì trong đầu cô ta đã đau như nhỏ máu.

Nếu cô ta kết hôn với Cận Phong Sa, thì tiền anh ấy kiếm được chẳng phải đều thuộc về cô ta sao? Vì sao còn muốn cho bà Anh tiêu xài tiền của cô ta?

Trong đầu Dư Hồng Mai cảm thấy khó chịu nhưng con ngươi đảo một vòng thì mềm giọng nói: “Con thấy mẹ ruột của Cương Thiết cũng là người có tiền, nhìn cô ta ăn mặc, khí chất cũng là người xuất thân từ gia đình giàu có.”

Cô ta vừa nói, trong nháy mắt đã thu hút sự chú ý của bà Anh.

Trong mắt bà anh lóe sáng, bà ta vội hỏi: “Con trai, người phụ nữ kia thật sự có tiền sao?”

Cận Phong Sa thấy hai người họ bắt đầu có ý đồ với Khương Chi thì sắc mặt cũng tái đi, không nhịn được mà bàn tay đã nắm chặt, anh ấy ghìm giọng nói: “Có tiền hay không cũng không liên quan đến chúng ta? Mẹ, mẹ đừng nghĩ đến mẹ của Cương Thiết!”

Bà Anh không vui trừng mắt nhìn anh ấy: “Thế nào gọi là không có liên quan? Con nuôi con của cô ta một thời gian dài như vậy, nuôi con cái không tốn tiền sao? Không ăn không uống à? Con phải nói với cô ta, muốn đưa đứa nhỏ đi thì đưa tiền ra đây!”

Cơ thể Cận Phong Sa run rẩy, trong mắt đã ngập tràn lửa giận.

Nhưng anh ấy nhìn mái tóc đã hoa râm của mẹ mình, rốt cuộc cũng không phát tiết ra, chỉ hít sâu một hơi mà không muốn tiếp tục nhiều lời với họ nữa, anh ấy quay về phòng mình, lúc đi ra thì ôm gối đầu trong ngực, lạnh lùng nói: “Buổi tối con sẽ ngủ cùng phòng với Cương Thiết, hai người ngủ phòng con đi!”

Dứt lời, Cận Phong Sa cũng mặc kệ bà Anh có vui hay không, anh ấy gõ cửa phòng Hổ Tử:

“Cương Thiết, buổi tối cha ngủ chung phòng với con được không?”

Không bao lâu sau, một tiếng lách cách đã vang lên, cửa phòng đã được mở khóa.

Tâm trạng hỏng bét của Cận Phong Sa cũng tốt hơn rất nhiều, anh ấy mở cửa, bước vào, rồi thuận tay khóa trái cửa lại một lần nữa.

Bà Anh tức đến khó thở.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK