Mục lục
Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Anh Tử vô cùng ngạc nhiên, cũng không hiểu rõ cho lắm: “Hả?”

Vẻ mặt Khương Chi bình tỉnh, cô thản nhiên cười.

Đời trước, muốn làm ăn lâu dài thì phải cẩn thận hết sức nhưng ở thời đại này, ý thức của con người về luật pháp vẫn rất mỏng, một bản hợp đồng muốn xé là xé sao? Bên nào không thực hiện đúng trách nhiệm đã viết trên bản hợp đồng thì phải bồi thường tổn thất kinh tế cho bên còn lại.

Trước đây, khi ký hợp đồng, cô đã tăng thêm điều kiện này vào, mức bồi thường là hai ngàn đồng.

Trong tay cô nắm nhược điểm của nhà xuất bản, trái lại cô có thể thông qua điều này kiện nhà xuất bản và lấy lại khoản bồi thường này. Thế nhưng nước xa không cứu được lửa gần, bây giờ bắt đầu làm các bước kiện tụng thì không biết đến ngày tháng năm nào mới cầm được khoảng bồi thường vi phạm hợp đồng kia.

Vả lại chuyện đối phương nuốt lời đã cảnh tỉnh cô, không có gì thoải mái bằng việc tự mình viết sách tự mình xuất bản cả.

Trương Anh Tử nhìn Khương Chi không có gì là không ổn, giọng của cô ấy cũng nhẹ nhàng hơn: “Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là được rồi.”

Khương Chi đi đến gần giường bệnh, chạm vào trán Tiểu Diệu, khẽ nói: “Hôm nay con có thấy không thoải mái không?”

Tiểu Diệu mở to mắt lên, nhỏ giọng nói: “Không có ạ.”

Khương Chi bị đôi mắt long lanh của cậu bé làm cho mềm lòng, nói: “Buổi tối, mấy đứa muốn ăn chút gì không?”

Lúc này, Tiểu Qua lại gần, nghiêm túc nói: “Mẹ, con nghe nói người bị bệnh uống canh cá cực kỳ tốt, có phải không ạ?”

Khương Chi bật cười, trả lời: “Được rồi, vậy thì uống canh cá, ăn bánh kép.

“Bánh kẹo sao?”

Trương Anh Tử và hai đứa bé đều tò mò nhìn Khương Chi.

Khương Chi im lặng một lúc. Xem ra vào những năm 80, loại bánh kép này cũng chưa xuất hiện. Cô cười nói: “Bánh bột bắp cực kỳ ngon.”

Thời gian còn sớm, cô cũng không vội đi làm cơm ngay mà lấy giấy trắng và bút ra, tiếp tục viết bản thảo.

Cô đã quyết định tự mình lập nhà xuất bản, vậy bản thảo này tất nhiên phải viết tốt hơn nữa.

Không biết qua bao lâu, hành lang bên ngoài phòng chợt vang lên một trận tiếng bước chân rất ồn, kèm theo đó còn có tiếng lo lắng, giống như có người nào đó đã nhập viện.

Khương Chi cũng không để ý lắm, cô thấy đã đến giờ thì dặn dò mấy đứa bé một tiếng rồi đi ra ngoài.

Cô mang theo cái giỏ, bên trong đó là một con cá diếc mới mua trong thương thành, còn có đậu hũ, và mười cái bánh kép.

Lúc bước ra ngoài, Khương Chi lập tức nhìn thấy trước cửa phòng 209 có rất nhiều người đứng đó.

Cô chỉ nhìn thoáng qua rồi thu hồi tầm mắt, đi thẳng đến căn tin.

Hai vợ chồng chị gái trong nhà bếp vẫn bận rộn như trước đây, Khương Chi vẫn bước vào chỗ bếp của mình, lấy bánh kép ra rán lên trước.

Bánh kép mới được làm ra, nhiều tầng mỏng như giấy xếp lên nhau, bên ngoài vàng ươm, xốp, giòn, một lúc sau, mùi thơm của mỡ hành, tinh bột mì tràn ngập khắp căn bếp, thậm chí còn lan ra bên ngoài theo cửa sổ nhỏ của căn bếp.

Người bên ngoài xếp hàng mua cơm cũng ngửi thấy mùi thơm này, họ thốt lên:

DTV

“Ồ, mùi thơm này! Chị gái, nhà chị làm món ngon gì thế? Có bán không vậy?”

“Rất thơm! Đây là bánh hành sao? Nhưng sao lại thơm như thế?”

“Chị gái à, lấy ra cho chúng tôi xem với!”

“…”

Nghe thấy lời này, chị gái và chồng mình liếc nhìn nhau, quay đầu nhìn Khương Chi đang bận rộn trong bếp, trong lòng không khỏi than khổ. Mùi vị kia quá thơm nhưng đó không phải khả năng nấu nướng của vợ chồng họ có thể làm được.

Lúc này, Khương Chi đã rán bánh xong rồi, cô bắt đầu hầm canh cá.

Cá diếc chứa rất nhiều protein, vào mùa đông, nếu được uống một bát canh thế này sẽ cảm thấy cả người ấm lên.

Bây giờ Khương Chi còn chưa biết cô vì một bát canh này mà sinh ra khúc mắc mới Thi Liên Chu một lần nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK