Khương Chi cầm lấy bút máy, xoạt xoạt xoạt viết lên giấy, không có nửa phần do dự.
Tạ Lâm lấy giấy đưa cho Thi Liên Chu.
Anh đưa tay nhận lấy.
Ánh mắt Khương Chi đảo qua ngón tay thon dài trắng nõn của Thi Liên Chu, trong lòng thầm nghĩ, người này không chỉ có vẻ ngoài đẹp trai mà mà các khớp xương cũng rất đẹp.
Thi Liên Chu cụp mắt, nhìn nét chữ bằng bút máy mạnh mẽ trên giấy, đuôi lông mày khẽ động.
Một lúc lâu sau, anh mới ngẩng đầu nhìn về phía Khương Chi với vẻ mặt lạnh nhạt, nói: “Được.”
Khương Chi là một người thức thời, biết đây là câu ra lệnh đuổi khách thì lập tức đứng dậy, gật đầu với Thi Liên Chu: “Làm phiền anh, ngày mai tôi sẽ đưa cơm đến đây đúng giờ, nếu kiêng ăn gì có thể viết lại đưa cho tôi.”
Dứt lời, Khương Chi liền rời khỏi không chút lưu luyến.
Lê Sơ xoa xoa đầu, nói hai câu khách sáo với Thi Liên Chu, rồi cũng rời đi theo.
Thi Liên Chu cầm tờ giấy, nhìn tên phía bên trên.
Họ tên: Khương Chi.
Tên: Nhà xuất bản Văn học Thanh Phong Du.
……
Lê Sơ cũng không nán lại lâu trong bệnh viện, chào hỏi Khương Chi rồi rời đi ngay.
Buổi tối, Khương Chi rửa mặt xong, lấy kem bảo vệ da mua từ Cung Tiêu Xã.
Thứ cô mua là hộp kem bảo vệ da, bao bì rất có cảm giác thời đại, mở nắp lọ, một mùi thơm nhẹ tràn ngập trong không khí.
Kem bảo vệ da có kết cấu nghiêng về dạng nhũ đặc, thoa lên trên mặt có thể tán đều rất tốt, không bị bết dính tí nào.
Gương mặt khô hơi vàng của cô được kem bảo vệ da làm dịu, mang lại cảm giác mềm mượt.
Trong gương, vết sẹo trên trán của cô đã kết thành vảy sẫm màu, cô suy nghĩ, vẫn nên bỏ ra 200 đồng trong tài khoản hệ thống để đổi một “Gel xóa sẹo” đắt đỏ từ trung tâm thương mại.
Ngay từ lúc Tiểu Diệu bị phỏng, cô cũng đã từng nghiên cứu dược liệu xóa sẹo trong chủ đề “Y dược” ở trung tâm thương mại.
Sau khi từ bệnh viện trở về, cô liền bôi thuốc xóa sẹo sản xuất trong trung tâm thương mại cho Tiểu Diệu.
Cô lấy gel bôi lên trán, mát lạnh.
Ở bên đây, cô mới vừa thu dọn xong, Trương Anh Tử đã vô cùng lo lắng mà thúc giục: “Chị Khương, khi nào sẽ thiết kế trang phục vậy?”
Khương Chi cười cười, lấy giấy trắng và bút chì đã chuẩn bị từ sớm: “Bây giờ làm là được rồi.”
Cô đưa cho Tiểu Qua một quyển tập tranh, kêu cậu bé giữ, cùng xem với Tiểu Diệu, lúc này mới ngồi xuống bên bàn, cầm bút chì phác thảo thiết kế, vì trong lòng cô đã có ý tưởng từ lâu nên hạ bút nước chảy mây trôi.
Không bao lâu, một bộ trang phục thiết kế ba chiều với tỷ lệ hài hòa, đường nét rõ ràng xuất hiện sống động trên giấy.
Khương Chi đưa giấy cho Trương Anh Tử, nói: “Em nhìn xem.”
Trương Anh Tử nhận lấy, vội vàng nhìn về phía đồ thiết kế.
Cô ấy kinh ngạc há hốc mồm.
Khương Chi nói cô tùy tiện vẽ rõ ràng là lời nói khiêm tốn, mặc dù chỉ là màu đen đơn giản nhưng cũng đã phác họa được bản thiết kế vô cùng rõ ràng.
Trên bản vẽ là bộ âu phục màu đen đơn giản, phối hợp với vòng cổ trân châu, lại đội mũ phớt hoa cỏ đồng màu trên đầu, mang đầy tính nghệ thuật.
Khương Chi vừa vẽ bức tiếp theo, vừa hỏi: “Thế nào?”
Một lúc lâu sau, Trương Anh Tử mới tìm lại được giọng nói của bản thân, cô ấy ngập ngừng nói: “Chị Khương, chị vẽ rất đẹp. Nhưng mà âu phục không phải người bình thường có thể mặc được, nếu thật sự muốn may thì chỉ sợ giá cả không hề rẻ, có thể bán được không?”
Thời điểm này đã có âu phục, tuy nhiên giá một bộ tầm 40-120 đồng, có thể nói là hàng xa xỉ đắt tiền.
Khương Chi nhếch khóe miệng, bình tĩnh nói: “Vốn chị cũng không định đi theo con đường bình dân.”
Cô làm xưởng quần áo, chính là đi theo con đường sang trọng cao cấp.