Trên bàn ăn trong phòng khách bày đầu thịt thối và rau củ thối, bên trên đĩa thịt kho tàu còn phủ đầu một lớp lông trắng, nhìn có chút ghê tởm.
Hàng xóm thấy vậy thì phẩy phẩy tay, nhìn thức ăn trên bàn nói: “Chậc, người vợ này của Cận Phong Sa cũng lười quá thể, bát đĩa này đã để được bao nhiêu ngày rồi? Hôi thối rồi vẫn không chịu dọn dẹp, nhìn căn nhà bừa bộn này, có còn là nơi cho người ở sao?”
Khương Chi chỉ nhìn thoáng qua, đi thẳng đến phòng của Cận Phong Sa, biết trong phòng đã xảy ra chuyện, không cần gõ cửa, cô bước lên xoa tay nắm cửa, cửa liền mở ra.
Phòng của Cận Phong Sa cũng không lớn, vừa nhìn thoáng qua có thể thấy hết bên trong.
Trên giường ngoài chăn gối ra thì chẳng có gì khác.
Trong lòng Khương Chi khẽ trầm xuống, chẳng lẽ Cận Phong Sa đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?
Lúc này, Hồ Vĩnh Chí đột nhiên kêu lên: “Bà chủ! Bên này!”
Khương Chi quay đầu thì thấy anh ấy cạy cửa phòng của Tiểu Ngự ra, trong phòng cũng không có mùi lạ gì, nhưng mà cái chăn trên giường lại phồng lên dáng một người.
Cô nheo mắt, sải bước về phía trước, hất chăn ra.
Vừa nhìn thấy cảnh tượng dưới chăn, tất cả hàng xóm đều không khỏi kinh hãi hét lên.
Khương Chi cau chặt mày.
Cô vốn tưởng rằng người nằm trên giường sẽ là Cận Phong Sa, không ngờ lại ngoài dự đoán, là Dư Hồng Mai, một Dư Hồng Mai đã chết.
Hai mắt Dư Hồng Mai mở to, môi tím tái, trên cổ có một vòng dấu tay màu tím, chân của cô ta vẫn đang trong tư thế giãy giụa, nhìn có chút đáng sợ.
Dường như cô ta vừa mới chết, t.h.i t.h.ể hơi cứng ngắc, nhưng còn chưa thối rữa và bốc mùi.
Hồ Vĩnh Chí đã từng nhìn thấy người chết, tất nhiên cũng không thấy sợ hãi, chỉ cau mày, bước đến quan sát một lượt, sau đó mới nhìn về phía Khương Chi, nhỏ giọng nói: “Bà chủ, sao cô ta lại thế này? Cận Phong Sa đâu rồi?”
Anh ấy cũng cho rằng Cận Phong Sa đã xảy ra chuyện không ngờ thật sự có chuyện xảy ra, nhưng không phải Cận Phong Sa.
Đôi mắt Khương Chi tối tăm, bên trong tràn ngập giông bão, giọng điệu lạnh lùng nói: “Ai biết, báo cảnh sát đi.”
Xem ta có sự khác biệt trong suy đoán và sự thật của cô, Dư Hồng Mai đã chết, người g.i.ế.c cô ta là ai không cần nói cũng biết.
Dựa theo tính cách của Dư Hồng Mai, nếu Cận Phong Sa và Cận Giai Giai vướng vào tin đồn như vậy, tất nhiên sẽ liên tục nói những lời chế giễu, thậm chí còn sẽ lấy chuyện bà Anh đã c.h.ế.t ra nói, cảm xúc của Cận Phong Sa lúc đó đã không giữ được bình tĩnh, bị cô ta khiêu khích như vậy, lỡ tay g.i.ế.c người là chuyện hết sức bình thường.
DTV
Tuy nhiên, sau khi gây án, anh ấy không chủ động đến đồn cảnh sát đầu thú mà bỏ trốn khỏi nhà máy thép, điều này không giống như tác phong của Cận Phong Sa.
Chẳng lẽ trong tiểu thuyết, Cận Phong Sa cũng bởi vì ngộ sát rồi trốn đi, khiến cho Tiểu Ngự lại lần nữa trở thành trẻ mồ côi?
Môi Khương Chi mím lại, sự thật tạm thời không thể xác minh được, chỉ có thời gian mới có thể cho cô câu trả lời chính xác.
“Chết người rồi!”
“Tại sao Dư Hồng Mai lại chết? Ai g.i.ế.c cô ta?”
“Ai biết được? Anh nói xong khu vực ký túc xá người nhà đột nhiên có người chết, ôi chao, thật xui xẻo mà, có người chết!”
“……”
Càng ngày càng có nhiều người tụ tập trong nhà của Cận Phong Sa, đều là những người nghe có tin người c.h.ế.t đến đây hóng hớt, nhưng nghĩ đến chuyện tầng này có người chết, trong lòng mọi người đều cảm thấy không vui, có người nhanh nhẹn chạy đến đồn cảnh sát báo án.
Khương Chi cuối cùng liếc nhìn Dư Hồng Mai, quay người rời khỏi nhà Cận Phong Sa.
Hồ Vĩnh Chí cũng không phải người thích xem náo nhiệt, chen ra khỏi đám người đang chen chúc đứng trong nhà Cận Phong Sa, đi theo Khương Chi rời đi.
Giọng điệu của Khương Chi cực kỳ bình tĩnh, cũng không hề hoảng sợ vì vừa phát hiện ra một vụ án g.i.ế.c người, cô nói: “Sáng mai, đừng đến muộn. Anh đi về trước đi, có lẽ lát nữa cảnh sát sẽ đến hỏi anh, anh cứ nói sự thật là được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-395.html.]
Hồ Vĩnh Chí gật đầu.
Anh ấy nhìn vào ánh mắt lạnh nhạt của Khương Chi, do dự một lúc mới nhỏ giọng nói: “Bà chủ, Dư Hồng Mai là do Cận Phong Sa g.i.ế.c c.h.ế.t sao?”
Chỉ cần không phải người ngu ngốc, vừa nhìn thấy dáng vẻ c.h.ế.t thê thảm của Dư Hồng Mai thì người đầu tiên bị tình nghi sẽ là Cận Phong Sa, dù sao cũng chỉ có anh ấy là người duy nhất có điều kiện và mục đích làm ra loại chuyện này, quan trọng hơn là, anh ấy không có trong nhà, tức là ‘hiện trường vụ án’.
Cận Phong Sa đã đi đâu rồi?
Vì không tìm thấy anh ấy, cho nên tất nhiên anh ấy sẽ trở thành nghi phạm.
Khương Chi liếc nhìn Hồ Vĩnh Chí một cái, ánh mắt như nói lên tất cả.
Mặc dù cô không nói gì, nhưng Hồ Vĩnh Chí vừa nhìn đã hiểu.
Nghĩ đến chuyện Cận Phong Sa g.i.ế.c người, tâm trạng của anh ấy cảm thấy cực kỳ phức tạp, rõ ràng mới ngày nào hai người họ còn cùng nhau đến bệnh viện, mặc dù trên đường cũng không nói chuyện thật vui, nhưng không khí lại rất hòa hợp.
Anh ấy trông có vẻ hung dữ, nhưng thực chất lại là một người có tính cách rất tốt bụng, là người đáng để kết bạn, làm sao anh ấy lại có thể trở thành hung thủ g.i.ế.c người được chứ?
Giọng điệu Khương Chi bình tĩnh nói: “Tôi đi về trước đây.”
Hồ Vĩnh Chí tiễn cô ra khỏi cổng nhà máy thép, nhìn cô lên xe rời đi, mới quay người về nhà.
Đêm nay, nhà máy thép sáng rực, trong nhà máy bị phong tỏa.
Công nhân của nhà máy thép không khỏi chửi thầm năm nay thật sự quá xui xẻo, gần đây cũng không biết gặp phải vị thần tiên nào nữa, cứ hai ba ngày lại xảy ra chuyện, phải đóng cửa ngừng sản xuất, không chỉ ảnh hưởng đến công việc của mọi người, mà còn ảnh hưởng đến danh tiếng của nhà máy.
……
Nguyên nhân cái c.h.ế.t của Dư Hồng Mai vẫn chưa được tiết lộ.
Khương Chi trở lại ngôi nhà kiểu tây, Thi Liên Chu đã mặc xong áo khoác chuẩn bị ra ngoài tìm cô.
“Sao bây giờ em mới về?” Thi Liên Chu nhướng mày, giọng điệu có chút không vui hỏi.
Sau khi không vui nói xong, anh ấy lại tiến lên, nắm lấy bàn tay có chút lạnh lẽo của Khương Chi, nói: “Miệng vết thương của em thế nào rồi?”
Khương Chi lắc đầu, ôm lấy cánh tay của Thi Liên Chu, cười vui vẻ nói: “Em cũng không phải là được làm từ đất sét, không sao đâu.”
“Ha ha, ở trong mắt của lão ngũ, cô quả thực không phải được làm từ đất sét, mà là làm từ thủy tinh, phải được bảo vệ cẩn thận, sợ bị va đập, chậc chậc, nhìn dáng vẻ giữ trong tay sợ bay, ngậm trong miệng sợ tan kia của cậu ta kìa, thực sự là một con người hoàn toàn khác so với trước đây mà.”
Sở Khác tựa lưng vào cửa, tặc lưỡi nhìn cảnh tượng trước mắt này, lời nói ra cực kỳ chua xót.
Ngay cả lão ngũ đều muốn kết hôn sinh con rồi, khi nào anh ấy mới có thể tìm được một nửa kia của mình đây?
Khương Chi cười nhưng không nói gì.
Cô kéo tay Thi Liên Chu vào phòng, trong mắt tràn đầy ý cười nói: “Em có một nhân viên cần phải đến Bắc Kinh với chúng ta, làm phiền anh giúp em mua cho anh ấy một tấm vẻ máy bay.”
Sở Khác lại bắt đầu chanh chua nói: “Ha, cậu ta không ngại em làm phiền đâu, có lẽ còn ước gì em có thể ‘làm phiền’ cậu ta nhiều hơn đấy!”
Thi Liên Chu nhướng mày nhìn về phía Sở Khác, anh ấy thấy vậy lập tức im lặng không nói, ánh mắt đảo quanh.
Anh nắm chặt lấy bàn tay của Khương Chi, bình tĩnh nói: “Anh biết rồi, chuyện vé máy bay em không cần phải lo.”
Khương Chi suy nghĩ một chút, sau đó kể cho Thi Liên Chu nghe chuyện của Cận Phong Sa.
“Giết người.” Vẻ mặt Thi Liên Chu không thay đổi lặp lại lời cô nói.
Anh cũng có chút ấn tượng về Cận Phong Sa, biết người cha mà Khương Nam Ngự yêu nhất chính là anh ta, nhưng mà nhìn dáng vẻ kia của anh ta, cũng không giống một kẻ có lá gan g.i.ế.c người lắm.