Mục lục
Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lồng n.g.ự.c của Tưởng Nguyên Trinh phập phồng, cô ta nhìn chằm chằm Tạ Lâm, gằn từng chữ một: “Người phụ nữ vừa rồi, cô ta rốt cuộc là ái? Còn hai đứa nhỏ kia, bọn họ... bọn họ thật sự là...”

Tưởng Nguyên Trinh cắn chặt đôi môi đỏ mọng, khí huyết cuồn cuộn, cô ta cảm thấy không khí quanh mũi mình loãng đi rất nhiều.

Tạ Lâm thầm xoa xoa cổ tay áo, anh ấy nở một nụ cười mỉa mai, nói gần nói xa: “Tưởng tiểu thư, cô có chuyện muốn hỏi thì mời vào hỏi Ngũ gia của chúng tôi, còn tôi chỉ là trợ lý, tôi cũng không biết nhiều chuyện lắm đâu.”

Tưởng Nguyên Trinh nhắm mắt lại.

Cô ta giật lấy hành lý từ tay Tạ Lâm, lòng kiêu hãnh buộc cô ta phải bỏ đi cho xong chuyện, nhưng tình yêu bao năm dành cho Thi Liên Chu đã trói c.h.ặ.t t.a.y chân cô ta, khiến cô ta không thể động đậy.

Cô ta không thể đi, càng không thể thua!

Tưởng Nguyên Trinh hít một hơi thật sâu, nở nụ cười rộng lượng hào phóng rồi bước vào trong nhà.

Tạ Lâm lắc đầu, anh ấy cũng căng da đầu đi theo cô ta vào nhà.

Phòng khách.

Khương Chi ngồi trên sô pha nhìn cách trang trí của căn nhà nhỏ kiểu tây này, phong cách gỗ thô, khắp mọi nơi đều sạch sẽ và đơn giản, không có cảm giác cổ xưa, nhưng lại khá phù hợp với thẩm mỹ của Thi Liên Chu.

Tiểu Diệu và Tiểu Qua ngồi ở hai bên người cô, đôi mắt đen của bọn nhỏ tò mò đảo qua đảo lại.

Tiểu Qua hơi kinh ngạc, cậu bé nói với giọng hâm mộ: “Mẹ ơi, đây là nhà của cha con à?”

Vừa dứt lời, Tiểu Qua đã nhìn thấy Tưởng Nguyên Trinh đang hếch cằm đi thẳng về phía bên này, cậu bé đột nhiên mím chặt môi, thậm chí còn dựa sát vào người Khương Chi, dáng vẻ của cậu bé vô cùng nhanh nhẹn và cảnh giác.

Tưởng Nguyên Trinh không quan tâm đến những vệt nước ướt đẫm trên người mà ngồi xuống ghế sô pha bằng da, nói với giọng trong trẻo và hào phóng: “Đây chỉ là tài sản ‘nhỏ’ thuộc sở hữu của anh năm ở huyện Thấm mà thôi, rất nhiều năm về trước, tôi đã từng đến đây một lần.

Khương Chi liếc nhìn chiếc ghế sô pha dính đầy vệt nước, cô nhếch môi cười.

Tưởng Nguyên Trinh mím môi, đột nhiên cô ta đứng dậy rồi đi vào nhà vệ sinh.

Tiểu Qua nhìn theo bóng lưng của cô ta, bĩu môi nói: “Mẹ, dì ấy... thích cha con phải không?”

Giọng nói của Khương Chi nhẹ nhàng, lộ ra ý cười: “Đứa nhỏ như con có biết thích là gì không?”

“Con biết! Giống như cha mẹ của Khương Dược Tiến vậy, thích chính là phải sống cùng nhau đó! Mẹ ơi, chúng ta cũng sống chung với cha nhé?” Tiểu Qua vừa nói vừa không ngừng liếc nhìn xung quanh.

Cậu bé thích ở đây hơn thôn Khương gia.

Tiểu Diệu không vui mà cau mày lại: “Đây cũng không phải là nhà của chúng ta.”

Tiểu Qua gãi đầu, cậu bé chu miệng nói: “Nhà của cha không phải là nhà của chúng ta sao?”

“Không có tiền đồ!” Tiểu Diệu trừng mắt nhìn em trai, trong giọng nói nhẹ nhàng của cậu bé hiếm khi có một chút hận sắt không thể thành thép.

Tiểu Qua mím chặt môi, cậu bé không nói nữa.

Khương Chí nở một nụ cười, cô giơ tay xoa đầu Tiểu Qua: “Con hướng đến những thứ tốt đẹp cũng không có gì phải xấu hổ cả, nhưng mà đây thật sự không phải là nhà của chúng ta, con cũng không cần phải hâm mộ, sau này mẹ sẽ mua cho con một căn nhà lớn, tốt hơn nữa, có được không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK