Tạm thời không đề cập đến suy nghĩ của Tiểu Ngự nữa, có cô ở đây, cho dù nhóc con kia không muốn trở về cũng phải về, chỉ là trước đó sẽ không tránh khỏi mà chịu ít cực khổ, cũng tránh cho sau này lại trở thành đứa trẻ nghịch ngợm, ai gặp cũng e ngại.
“Được rồi, nên nghỉ ngơi rồi.”
Khương Chi thúc giục mấy đứa bé đi rửa mặt, lên giường ngủ.
Sáng sớm hôm sau, cô đến đầu cầu thuê hai chiếc ba bánh, gọi họ chạy xe đến nhà xuất bản, chuyển hết tất cả lâm sản trong nhà kho lên xe, rồi vận chuyển đến kho hàng trong xưởng may.
Vân Tường còn chưa trở lại nên nhà kho trong xưởng may vẫn còn để trống, trái lại có thể giúp cô che chắn.
Khương Chi ra tay rất hào phóng nên hai người chạy xe ba bánh cũng không hỏi nhiều, bọn họ vừa cười nói vừa làm việc.
Đi hết chuyến này đến chuyến khác, phải chạy bảy tám chuyến như thế mới chuyển hết tất cả lâm sản. Khương Chi trả tiền công, rồi khóa cửa nhà kho ở xưởng may lại, cô chuẩn bị đến buổi tối sẽ thanh lý tất cả.
Trên đường trở về, Khương Chi luôn cảm thấy có người theo dõi mình mà ánh mắt đó rất u ám, hoàn toàn không có ý tốt.
Khương Chi đã có kinh nghiệm rất phong phú từ lần bị bắt cóc ở đời trước nên trong lòng cũng hiểu được, rõ ràng có người đang muốn “chăm sóc” cô đây mà, chỉ là không biết thế lực từ người nào.
Đôi mắt đẹp của Khương Chi nheo lại, bên môi là nụ cười lạnh lùng.
Nói ra cũng thấy buồn cười, cô mới xuyên đến đây còn chưa được nửa năm nhưng đã đắc tội với không ít người.
Mà mỗi một người trong số đó đều muốn lấy mạng cô.
Tuy số người bị cô nghi ngờ không ít nhưng cũng không khó đoán.
Thứ nhất chính là bác sĩ Trương, cha của Trương Nhân.
Trương Nhân bất đắc dĩ c.h.ế.t trong bệnh viện, tất nhiên bác sĩ Trương sẽ quy hết trách nhiệm lên đầu cô, cô nghe nói ông ấy chỉ có một đứa con gái duy nhất, ông ấy muốn báo thù cho con gái mình cũng không có gì đáng trách.
Có lẽ ông ấy cũng nghi ngờ Thi Liên Chu, dù sao người có thể g.i.ế.c c.h.ế.t con gái ông ấy ở bệnh viện mà thần không biết quỷ không hay như thế thì chắc chắn trong tay phải có thực lực.
DTV
Nhưng Thi Liên Chu là ai?
Không thể trả thù anh thì quay sang đối phó với cô, vì vậy chuyện này cũng rất bình thường.
Dù sao cũng phải tìm quả hồng mềm mà bóp.
Thứ hai chính là nhà họ Hoắc ở Hồng Kông.
Thời gian trôi qua lâu vậy rồi mà Hồng Kông bên kia còn chưa có động tĩnh gì, điều này không hợp lẽ thưởng lắm.
Có lẽ nhà họ Hoắc cũng đã điều tra tường tận về cô rồi, cô và Thi Liên Chu đã làm náo loạn buổi tiệc kết thông gia cuả hai nhà Hoắc – n thì xem như đã triệt để đắc tội với đối phương, với tính khí của “gia đình thương nhân” mà nói, không làm tiêu tan được cơn giận này là chuyện không thể nào.
Mà cũng giống như bác sĩ Trương, nhà họ Hoắc không dám ra tay với Thi Liên Chu nhưng lại dám g.i.ế.c cô.
Huống hồ trong mắt đại phòng của nhà họ Hoắc, Tiểu Tông có mối quan hệ mật thiết với mạng sống của Hoắc Cẩm Thành, cô hoàn toàn không tin người nhà họ Hoắc sẽ để cô và Thi Liên Chu tùy ý đưa Tiểu Tông đi mà không có hành động gì tiếp theo.
Người Hồng Kông mê tín, bọn họ không thể nào dễ dàng buông tha như vậy.
Ngoại trừ bác sĩ Trương mang tình thương của người cha dành cho con gái và một nhà họ Hoắc đã lâu rồi chưa có động tĩnh gì thì vẫn còn một người nữa.
Tưởng Nguyên Trinh.
Người phụ nữ này rất kiên nhẫn mà cũng rất chấp nhất, cô ta có một tình yêu rất bệnh hoạn với Thi Liên Chu.
Cô ta sẽ không từ bất kỳ thủ đoạn nào để lấy được Thi Liên Chu, và Khương Chi trở thành vật chướng ngại cản đường cô ta thì tất nhiên Tưởng Nguyên Trinh phải tìm cách loại bỏ cô, mà thủ đoạn của cô ta cũng sẽ tàn nhẫn hơn bác sĩ Trương hay nhà họ Hoắc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-374.html.]
Chỉ là không biết trong số những người tình nghi này, rốt cuộc là người nào? Hoặc là… Đều có?
Khương Chi không quay đầu lại, ánh mắt cô rất bình tĩnh, đồng tử đen nhánh, không hề có cảm xúc.
Cô không lo lắng cho mình mà chỉ sợ những kẻ này phát điên mà ra tay với mấy đứa bé.
Nếu bọn họ chỉ muốn cho cô một bài học, họ có thể sẽ ra tay ngay giữa ban ngày ban mặt nhưng nếu bọn họ đã muốn lấy mạng của cô thì sẽ chờ đợi đến thời điểm thích hợp.
Xem ra là muốn lấy mạng của cô rồi.
Đúng lúc này, bên ngoài lại có tiếng gõ cửa.
Khương Chi cau mày, thu lại biểu cảm trên mặt, cô mở cửa.
Mạnh Lam đứng nghiêm chính trước cửa ra vào, mọi động tác của anh ấy giống như đã được đo đạc, cân nhắc trước đó: “Bà chủ, tôi đưa lâm sản đến rồi.”
Vừa nhìn thấy Mạnh Lam, đôi mắt đẹp của Khương Chi đã nhắm lại.
Vốn dĩ gọi người đến để thu hoạch lâm sản nhưng dưới tình hình này mà nói, không dùng đến Mạnh Lam thì quả thực không biết trọng nhân tài rồi.
Sắc mặt Khương Chi vẫn bình tĩnh, đôi mắt hạnh như giăng một tầng sương lạnh: “Lâm sản thì không vội, anh vào đây, tôi có chuyện muốn nói.
Mạnh Lam nghiêm chỉnh, trịnh trọng nói: “Vâng!”
Lúc bị điều từ thủ đô đến đây, Mạnh Lam đã nhận lệnh, mặc kệ bà chủ nói gì hay đưa ra yêu cầu gì, anh ấy đều phải tuân theo.
“Bà chủ có dặn dò gì?” Mạnh Lam khẽ cúi đầu hỏi.
Khương Chi cũng không rảnh rỗi mà hàn huyên, cô nói thẳng: “Có người muốn g.i.ế.c tôi, khó tránh khỏi sẽ liên lụy đến mấy đứa bé, vì vậy tôi cần anh cử hai người đến Lan Hương bảo vệ Tiểu Ngự, những người khác thì phân bố gần nhà trẻ, còn anh đi theo tôi giải quyết những người kia.”
Lời cô nói rất rõ ràng, cũng cực kỳ dứt khoát, hiển nhiên cô biết rõ Mạnh Lam không phải kẻ chỉ biết mấy trò mèo, anh ấy đã từng g.i.ế.c người.
Nếu cô đoán không sai thì cái c.h.ế.t của Trương Nhân cũng không thoát khỏi có liên quan đến Mạnh Lam.
Sau khi nghe xong, khuôn mặt Mạnh Lam như lộ ra sát khí, tay anh ấy sờ bên hông mình, giọng nói rất nghiêm túc: “Bà chủ không cần đi, để tôi tự mình đi giải quyết là được, tất nhiên sẽ không để bọn họn động đến một sợi lông của các cậu chủ nhỏ.”
Khương Chi mỉm cười: “Anh có s.ú.n.g đúng không? Cho tôi một khẩu!”
Dù sao cũng là người muốn mạng cô, không tận mắt nhìn thấy cũng quá khinh thường người ta rồi.
Mạnh Lam nhíu mày, anh ấy im lặng rất lâu mới quay người đi ra sân, chỉ trong chốc lát Mạnh Lam xách một cái rương bằng mây bước vào cửa.
Anh ấy khom người mở cái rương mây ra, đuôi lông mày của Khương Chi hơi nhếch lên khi nhìn thấy mấy khẩu s.ú.n.g được xếp rất chỉnh tề bên trong, trong lòng cô thầm nói: Xem ra mình phải cân nhắc lại năng lực của Thi Liên Chu một lần nữa rồi.
Khương Chi nheo mắt, chọn một khẩu s.ú.n.g từ trong số đó.
“Bà chủ, vẫn nên để tôi tự đi giải quyết thì hơn!” Mạnh Lam nhíu mày nhìn Khương Chi, giọng nói như không vừa ý lắm.
Mạnh Lam dám nói, một khi giao tranh với đối phương, nếu không may làm bà chủ bị thương, chắc chắn ông chủ sẽ lập tức điều anh ấy qua Nam Phi đào quặng.
Nhưng Khương Chi lại không thèm để ý đến Mạnh Lam, cô cất khẩu súng, giọng nói rất ung dung, bình tĩnh: “Anh mau chóng sắp xếp người đi! Hôm nay, trước khi tan học, tôi phải bảo vệ mấy đứa bé cho tốt, mà Lan Hương bên kia cũng không được trì hoãn!”
Mạnh Lam thấy cô không thay đổi ý định nên chỉ có thể mím chặt môi: “Vâng!”
Khương Chi nhìn Mạnh Lam rời đi, sắc mặt cô dần chuyển thành lạnh lẽo, ánh mắt lạnh buốt.
Mạnh Lam sắp xếp người rất nhanh, người của anh ấy đều mặc quần áo thông thường, trà trộn vào đám đông mà không bứt dây động rừng, xem ra không phải mới lần một lần hai làm chuyện thế này, rõ ràng bọn họ rất có kinh nghiệm.