Vừa nghe thấy lời này, trong chớp mắt Hổ Tử đã xù lông lên, nhóc con chống nạnh, dự định nói cho rõ ràng nhưng lại nghe thấy Tiểu Diệu nói: “Anh cả, anh đi như vậy thật sự rất khó coi, giống như…”
Trong thoáng chốc Tiểu Diệu còn chưa biết phải miêu tả thế nào nhưng Tiểu Qua đã vỗ tay, nói: “Giống như con ch.ó già của nhà Khương Dược Tiến.”
Mặt mũi Hổ Tử tối sầm lại, cậu nhóc tức tối nhìn Tiểu Diệu và Tiểu Qua nhưng cũng không thể phát tiết lửa giận.
Khóe miệng Khương Chi cong lên, cười rất vui.
Cô kéo Tiểu Diệu và Tiểu Qua đi về phía trước, còn Hổ Tử thì vẫn tức giận, dậm chân, đứng im tại chỗ.
“Hổ Tử, đi thôi, mau đi mua kẹo hồ lô trước!”
Hổ Tử mím môi, thấy ba người Khương Chi đang dừng chân chờ mình ở phía trước, trong miệng cậu nhóc đang lẩm bẩm gì đó nhưng vẫn chạy lên đuổi theo.
Cung tiêu xã huyện Thấm.
Trong tay ba nhóc con đều cầm một xâu kẹo hồ lô, vừa ăn kẹo vừa rướn cổ lên nhìn quanh quẩn trong cung tiêu xã.
Trong cung tiêu xã rộng lớn có từng dãy tủ gỗ trưng bày các loại hàng hóa muôn màu rực rỡ, có bánh kẹo xanh đỏ, có thực phẩm phụ, thuốc lá, rượu, có phích nước nóng hiệu Mẫu Đan và Chim Hoàng Anh, chậu tráng men, còn có xe đạp và tivi.
Hổ Tử cũng không ngại phiền, nhóc con đã chen đến trước một quầy hàng, lớn tiếng hét lên: “Có máy chơi game không ạ?”
Một nữ nhân viên bán hàng tóc thắt b.í.m sững sờ: “Máy chơi game hả? Chính là loại máy của Thịnh Thiên có màu đỏ trắng mới ra sao?”
“Cái gì mà thăng thiên màu đỏ trắng? Thăng thiên là gì?” Hổ Tử mờ mịt không biết gì.
Cậu nhóc chỉ nghe Nghiêm Khoan và Hồ San San nói đến cung tiêu xã mới có loại máy chơi game có thể cầm tay nhưng cụ thể thế nào thì cậu nhóc không biết, càng không biết nó bao nhiêu tiền.
Nữ nhân viên bán hàng thuận mắt nhìn đến Khương Chi đang đứng sau lưng Hổ Tử, giọng nói bình thản: “Thịnh Thiên vừa mới ra sản phẩm máy chơi game mới, trong máy tăng thêm hai đĩa trò chơi, giá tiền là một ngàn đồng.”
Khương Chi cũng thản nhiên, hoàn toàn không bị giá tiền này làm cho giật mình.
Chỉ là cô cũng không có ý định mua cho Hổ Tử.
Chi một ngàn đồng mua một cái máy chơi game cho một đứa bé còn nhỏ tuổi sao? Cho dù cô có thể chi được số tiền này nhưng cô không cổ vũ hành vi công tử nhà giàu phung phí này.
Vừa nghe thấy giá tiền này, Hổ Tử giật nảy mình nhưng chợt nhớ đến những gì mình đã nghe thấy lúc ở ngân hàng, người mẹ “độc ác” của cậu nhóc có mấy vạn đồng, chỉ trích ra một ngàn để mua máy chơi game cho mình cũng không tính là quá đáng.
Nghĩ như vậy, Hổ Tử lập tức liếc nhìn Khương Chi, hùng hồn nói: “Con muốn mua máy chơi game!”
“Anh cả, sao anh có thể như thế này?” Tiểu Diệu bất mãn, nhíu mày nhìn Hổ Tử.
Tiểu Qua cũng đứng thẳng lưng, thẳng thắn nói: “Anh cả, anh như thế này là không đúng.”
Hổ Tử đỏ mặt nhưng vẫn hùng hồn lớn tiếng hét lên: “Anh muốn như thế!”
Nhiều người trong cung tiêu xã đã nhìn về phía này nhưng chuyện mà mấy đứa bé làm ầm ĩ vòi vĩnh mua đồ xảy ra rất thường xuyên nên không khiến người ta chú ý quá nhiều.
Khương Chi không tức giận, cô hơi khom lưng xuống, nhìn thẳng vào mắt Hổ Tử, giọng nói rất thong thả mà thản nhiên: “Con muốn máy chơi game sao? Cũng được thôi. Vậy con đưa ra một lý do mà mẹ nên mua cho con đi! Con làm được việc gì đáng khen ngợi rồi sao?”
DTV