Mục lục
Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh ta hừ lạnh: “Mấy đứa nhỏ đều là bạn cùng lớp, ‘mượn’ đồ chơi để chơi một chút mà cũng không cho, còn đánh bạn, thằng nhóc không nói đạo lý như mày nên nghỉ học đi!”

Bây giờ người đàn ông hung dữ cũng không muốn biết thân phận của Thi Liên Chu là gì nữa, nếu đối phương không cho anh ta mặt mũi, vậy thì anh ta cũng không cần phải dùng mặt nóng để áp lên cái m.ô.n.g lạnh của Thi Liên Chu.

Thi Liên Chu giơ tay kéo Tiểu Ngự, vẻ mặt bình tĩnh nhìn người đàn ông hung dữ: “Không phải muốn tới cục cảnh sát sao? Đi thôi.”

Người đàn ông hung dữ sửng sốt trong giây lát, nhìn thấy Thi Liên Chu chuẩn bị bước ra khỏi phòng học thì ánh mắt lóe lên vài cái, anh ta ôm con trai chạy ra ngoài, vừa chạy vừa hét: “Lần này thôi vậy, lần sau, tôi sẽ khiến mấy đứa nhỏ này nghỉ học!”

Thi Liên Chu nhìn bóng lưng của người đàn ông hung dữ kia với vẻ mặt bình tĩnh, anh hơi nheo mắt lại.

Tiểu Ngự nhìn đôi bàn tay to mảnh khảnh bao trùm bàn tay nhỏ bé của mình thì cậu bé không nhịn được mà nhếch mép cười.

Nhưng khi Thi Liên Chu rũ mắt nhìn sang, cậu bé nhanh chóng thu lại nụ cười trên môi, làm ra vẻ khinh thường rồi rút tay rồi, vênh váo bước về phòng học.

Thi Liên Chu không quan tâm, quay lại ngồi xuống.

Một hồi tai bay vạ gió không thể hiểu được cứ vậy mà kết thúc, cô giáo Vương cũng hơi choáng váng.

“Cô giáo, tiếp tục đi.” Khương Chi đưa tay kéo Thi Liên Chu.

Thi Liên Chu nheo mắt nhìn bàn tay hai người đan vào nhau, sau đó anh lật tay nắm ngược lại.

Cô giáo Vương hoàn hồn mỉm cười nói: “Tôi có một số câu hỏi muốn hỏi mấy đồng chí phụ huynh, hôi hy vọng mọi người nhiệt tình trả lời các câu hỏi, vậy thì con cái của mọi người có thể giành được kẹo trái cây phủ đường mới nhất do xưởng đường sản xuất.”

“Kẹo trái cây phủ đường sao?” Tiểu Qua thấy chuyện đã giải quyết xong, cậu bé lại trở nên hưng phấn.

Khi nhắc đến lớp kẹo đường, cậu bé l.i.ế.m đôi môi nhỏ nhắn của mình với vẻ mặt thèm thuồng.

“Chỉ biết ăn thôi.” Tiểu Diệu ngẩng đầu lên từ quyển sách, nhìn Tiểu Qua tỏ ra tham ăn thì cậu bé không nhịn được mà chê cười một câu.

“Ăn có gì không tốt sao? Con nghĩ đồ ăn là tốt nhất, có phải không mẹ?” Đôi mắt Tiểu Qua sáng lên, đôi mắt lấp lánh nhìn Khương Chi, cậu bé thích mẹ nhất.

Khương Chi khẽ cười xoa đầu cậu bé rồi nhìn Thi Liên Chu, người đang có vẻ mặt hờ hững.

Cô nói: “Con muốn ăn kẹo đường à, mẹ nói ba trả lời câu hỏi, giúp con thắng kẹo đường được không?”

Thi Liên Chu hơi ngừng lại, anh ngước mắt nhìn Khương Chi.

Khương Chi dời mắt đi, cố ý không nhìn anh, khóe miệng nhếch lên độ cong nửa vòng cung.

“Các đồng chí phụ huynh, trong trường có rất nhiều trẻ em, thường xuyên xảy ra các loại tai nạn. Tôi muốn hỏi các đồng chí, nếu như các đồng chí phát hiện có chuyện tương tự như chuyện của Khương Nam Ngự vừa nãy, thì các đồng chí sẽ giải quyết thế nào?” Cô giáo Vương hỏi với giọng hơi nặng nề.

Nếu không phải hôm nay họp phụ huynh, có lẽ cô ấy sẽ không thể bảo vệ được đứa nhỏ Khương Nam Ngự rồi.

Là một giáo viên, vừa nãy cô ấy bị dọa sợ không nhẹ, nhất thời trong lòng hơi áy náy.

Chủ đề đầu tiên của ngày hôm nay, cô ấy muốn nói chuyện với mọi người về cách giải quyết loại vấn đề này, bởi vì mọi người không bao giờ có thể đoán trước được, chuyện tương tự có xảy ra hay không, nếu xảy ra thì bọn họ nên làm gì?

Các bậc phụ huynh nhìn nhau, không ai giơ tay.

Mấy bạn nhỏ không dám nói lời nào, rõ ràng đều bị trò cười lúc nãy dọa sợ rồi, lúc này còn chưa kịp hoàn hồn.

DTV

Trong lòng những người phụ huynh hiểu rất rõ, người bình thường đối đầu với người có tiền thì chỉ có thể chịu thiệt mà thôi.

Nếu thật sự xảy chuyện như vậy thì phải làm sao đây?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-345.html.]

Ở nhà, ngày nào bọn họ cũng nhắc nhở con cái không được gây rối hay đánh bạn học ở trường, chịu thiệt một chút cũng không sao.

Cha mẹ thế hệ này giáo dục con cái theo nguyên tắc thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, không được gây rối ở trường, chuyện này dẫn đến khi bọn nhỏ lớn lên, rất nhiều đứa nhỏ đều trải qua chuyện bị bắt nạt ở trường học, nếu nghiêm trọng thì thậm chí còn mất mạng.

Khương Chi mím chặt môi, đời trước cô đã từng nhìn thấy những tin tức khủng khiếp về việc bắt nạt học đường.

Thời đại nào cũng không thiếu những kẻ bắt nạt, đặc biệt là vào những năm tám mươi khi mức độ an ninh còn rất kém, một số người trong gia đình kiếm được ít tiền đã bắt đầu trở nên kiêu ngạo, bồi dưỡng con cái của mình trở thành những kẻ bắt nạt trong tương lai.

Thi Liên Chu liếc nhìn Tiểu Qua đang háo hức nhìn anh, mím môi mỏng rồi đứng lên: “Đánh trả là biện pháp trực tiếp nhất.”

Anh luôn thích phương pháp trực tiếp này.

Các bậc phụ huynh đều nhìn Thi Liên Chu với vẻ mặt phức tạp, miệng cô giáo Vương cũng giật giật, câu trả lời này áp dụng với cha Khương Nam Ngự thì rất hợp lý, nhưng nếu dụng cho những phụ huynh khác thì rõ ràng quá nghiêm trọng rồi.

“Được, cảm ơn cha Nam Ngự đã trả lời.” Cô giáo Vương cười gượng hai tiếng rồi khen ngợi một cách khô khan.

Thi Liên Chu cau mày, đuôi mày và khóe mắt có cảm giác lạnh lẽo: “Kẹo đường.”

Cô giáo Vương sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng cầm lấy một gói kẹo đường đưa cho Thi Liên Chu: “Ngại quá, ngại quá.”

Thi Liên Chu nhìn gói kẹo đường màu hồng phấn có chất lượng kém trong tay, anh cau mày, có chút chán ghét mà ném cho Tiểu Qua: “Ăn ít thôi.”

“Cha, con biết rồi ạ!” Tiểu Qua vui vẻ cười toe toét, vội vàng xé bao kẹo ra l.i.ế.m một cái.

Tiểu Ngự ở bên cạnh liếc nhìn một cái, giống như “Lạy ông tôi ở bụi này” mà hỏi một câu: “Có phải rất ngọt hay không?”

“Ừm ừm, ngọt lắm đó, có vị dâu tây!” Tiểu Qua gật đầu liên tục, quay người đưa kẹo cho Tiểu Ngữ: “Anh cả, anh có muốn ăn không? Thật sự ngọt lắm đó, cảm ơn cha đã lấy được kẹo đường cho con ạ!

Cậu bé nhe hàm răng trắng nho nhỏ, cười rất vui vẻ.

Đôi lông mày cau lại của Thi Liên Chu cũng hơi giãn ra một chút.

Nhưng mà, Tiểu Ngự khoang tay trước ngực, vẻ mặt chán ghét nói: “Một gói nhỏ như vậy, em đã ăn rồi, anh còn ăn nữa thì buồn nôn chừng nào, mẹ ơi, mẹ mau trả lời câu hỏi, thắng cho anh em con mỗi người một gói kẹo đường!”

Tiểu Ngự nói điều này với Khương Chi, nhưng cậu bé vẫn liếc nhìn Thi Liên Chu.

Dáng vẻ này, muốn có bao nhiêu giả đứng đắn thì có bấy nhiêu giả đứng đắn.

Khương Chi nhìn mà buồn cười, nhưng cô cũng không chọc thủng ý đồ nho nhỏ có thể nhìn ra ngay của cậu bé, mà hắng giọng nói: “Trả lời câu hỏi, cha con giỏi hơn, nên hãy để cha trả lời câu hỏi.”

Thi Liên Chu đã quen với chuyện này rồi, anh cũng không để lộ ra vẻ mặt kỳ lạ nào.

Những câu hỏi tiếp theo của cô giáo Vương, đã trở thành những câu hỏi “dành riêng” cho Thi Liên Chu.

Anh luôn đứng dậy một cách nhàn nhã để trả lời những đáp án mà người bình thường sẽ không bao giờ nói, sau đó vô cùng hợp lý mà đòi kẹo đường, một lúc sau, mấy cậu bé mỗi người đều cầm mấy gói kẹo đường, có vị dâu tây, vị táo, vị nho...

Buổi họp phụ huynh kết thúc, ngay cả Khương Chi cũng cầm hai gói kẹo trái cây phủ đường.

Mấy người phụ huynh trong vừa cảm thấy vừa ganh tỵ, vừa cảm thấy kỳ lạ vì bọn họ cho rằng mấy câu trả lời của Thi Liên Chu rất không theo lẽ thường, lại ganh tỵ vì cả nhà Thi Liên Chu có được rất nhiều kẹo đường, thời buổi này, kẹo không phải là thứ rẻ tiền.

Mấy đứa nhỏ bình thường có thể ăn một viên kẹo cũng xem như có niềm vui hiếm có trong thời thơ ấu rồi.

Sau khi tan học, Thi Liên Chu đưa Khương Chi và bọn nhỏ trở lại nhà xuất bản rồi tự mình đi đến ủy ban thị trấn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK