DTV
Tiểu Diệu mím đôi môi nhỏ, gật đầu nói: “Anh biết, lúc đó chị cả ăn sinh nhật, cả nhà đều chuẩn bị quà cho chị ấy, chị hai tặng một chiếc khăn tay, nghe nói là giá ba hào.”
“Hả? Còn phải tiêu tiền sao? Nhưng mà em không có tiền.” Tiểu Qua xòe tay, vẻ mặt buồn rầu.
Chiếc lúm đồng tiền ẩn hiện trên má Tiểu Diệu, cậu bé cười nói: “Anh cũng không có tiền, lúc đó anh tặng chị ấy một bó hoa do tự anh hái.”
Khương Chi lấy từ trong túi ra hai tờ 5 hào, đưa cho Tiểu Diệu và Tiểu Qua, đuôi mắt hơi cong lên, mỉm cười nói: “Mẹ cho các con mỗi đứa 5 hào, muốn tặng gì thì tự mình quyết định, như vậy được không?”
“Thật sao?” Tiểu Qua nhìn tiền trong tay tiền, trong mắt như có những ngôi sao nhỏ lấp lánh.
Cậu bé lớn như vậy, nhưng lần đầu tiên mới được tiền trong tay để tự mua đồ!
Tiểu Diệu thì lại từ chối, lắc đầu nói: “Mẹ kiếm tiền không dễ, con không thể lấy.”
Cậu bé cũng biết bởi vì cậu bé “Bệnh”, tiêu không ít tiền trong nhà, sao có thể dùng số tiền này đi mua quà cho Hồ San San chứ?
Khương Chi thương xót xoa đầu cậu bé, nhẹ giọng nói: “San San thích các con, mời các con tham dự sinh nhật cô bé, nên tặng một món quà, đây là chuyện xã giao bình thường giữa người với người. Không tiêu tiền bừa bãi là đúng, nhưng các con cũng phải trưởng thành, cũng phải học được cách chi tiêu sao cho hợp lý, năm hào tiền, các con làm sao để sử dụng ít tiền nhất, mua món quà thích hợp nhất?”
Tiểu Diệu lẳng lặng nghe, một hồi lâu, mới nhận lấy tiền, trịnh trọng nói: “Mẹ, mẹ nói rất đúng.”
Đôi mày cậu bé giãn ra, cười nói: “Con biết nên mua quà gì cho Hồ San San rồi.”
“Mua gì vậy?” Tiểu Qua tiến lại, mặt nhăn lại, một dáng vẻ rất khó xử.
Tiểu Diệu lắc đầu, nghiêm túc nói: “Anh không nói cho em biết, em không thể mua giống anh được.”
Khương Chi bật cười, lại thúc giục: “Mặc áo khoác vào đi, đi thôi.”
Hai cái tên nhóc mang vẻ mặt khác nhau, mặc xong quần áo, Khương Chi xách nguyên liệu nấu ăn đã gói theo, ba mẹ con mới khóa cửa rời khỏi.
Sau cơn mưa không khí thoang thoảng mùi cỏ cây, rất dễ chịu.
Ba mẹ con vừa ra khỏi cửa, đã nhìn thấy một chiếc xe taxi dừng trước cửa tòa nhà nhỏ kiểu phương Tây.
Trên xe của tài xế, nước vẫn đang rơi lấm tấm, rõ ràng là đã đợi rất lâu.
Anh ấy vừa nhìn thấy ba mẹ con thì đã đi xuống xe, vội vàng chạy tới, vẻ mặt mang ý cười: “Là đồng chí Khương đúng không? Người tôi ái mộ kêu tôi đến đây đón mọi người về bệnh viện, tiền xe đã trả rồi, mau lên xe đi.”
Khương Chi híp mắt lại: “Người ái mộ?”
“Đúng vậy, dáng vẻ vô cùng có phong thái, giống như người làm lãnh đạo, cao như vậy.” Tài xế vừa nói vừa khoa tay múa chân, vẻ mặt chắc chắn.
Khương Chi hiểu ra, trên mặt lộ ra nụ cười hiểu biết.
Cô nói: “Được rồi, nhưng mà phiền anh dừng trước cửa cung tiêu xã một chút, chúng tôi muốn đi vào mua đồ.”
“Không thành vấn đề!” Tài xế vỗ n.g.ự.c trả lời.
Lên xe, xe taxi cán lên vũng bùn mà đi, bùn b.ắ.n tung tóe.
Trên đường đi, tài xế luôn miệng nói huyên thuyên không ngừng: “Đồng chí Khương, người tôi ái mộ làm công việc gì thế? Có thể mua căn nhà ở đây thì chắc là kiếm được rất nhiều tiền đúng không? Đây là con của các người sao, dáng vẻ trông rất giống.”
Khương Chi không có tâm trạng trả lời, tài xế cũng không để ý, duy trì sự nhiệt tình suốt dọc đường.
Rất nhanh đã tới Cung tiêu xã.
Khương Chi dẫn Tiểu Diệu và Tiểu Qua xuống xe, hai tên nhóc nhanh chóng mua quà sinh nhật cho Hồ San San.
Tài xế làm tròn bổn phận lái xe taxi trở về bệnh viện, còn tiện tay đưa một tấm danh thiếp cho Khương Chi, cười tủm tỉm nói lần tới có công việc kiểu này tìm anh ấy là được, đảm bảo phục vụ tận nơi.
Khương Chi nhìn danh thiếp trong tay, nhíu mày.
Rốt cuộc Thi Liên Chu đã chi bao nhiêu tiền đây?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-203.html.]
Ba mẹ con quay lại bệnh viện.
Khương Chi lấy giấy bút ra viết bản thảo một lúc, Tiểu Diệu và Tiểu Qua ở một bên chơi xe hơi nhỏ.
Một đêm này không có chuyện gì xảy ra cả.
Sáng sớm hôm sau, Khương Chi lại chạy vòng quanh bệnh viện hai vòng, dùng nguyên liệu còn lại của hôm qua nấu bữa sáng đơn giản.
Tiểu Diệu và Tiểu Qua thức dậy rất sớm, vì đây là lần đầu tiên hai anh em được tham dự tiệc sinh nhật của bạn nên rất hào hứng. Sau khi ăn mặc chỉnh tề, hai anh em rất ngoan ngoãn, tự giác đánh răng, rửa mặt, chải đầu, ăn sáng.
“Mẹ, mẹ nói Hồ San San có thích quà con tặng không?” Tiểu Qua vừa ăn cháo rau xanh, vừa không yên lòng hỏi ý mẹ mình.
Khương Chi gật đầu nói: “Tất nhiên rồi.”
Cô vừa nói xong, bác sĩ Lương cũng vừa đến đây, ông ấy nói ngày mai mình có một ca phẫu thuật nên hôm nay muốn thay thuốc cho Tiểu Diệu sớm hơn.
Khương Chi cũng không có ý kiến gì, cô dẫn hai đứa bé đến phòng thay thuốc.
Những vết phỏng trên người Tiểu Diệu đã được thu nhỏ rất nhiều, sau khi cậu bé được thay thuốc, băng bó xong, bác sĩ Lương còn cười nói: “Khả năng phục hồi của đứa nhỏ rất tốt, theo tôi thấy không cần phải đợi một tuần nữa đâu, có thể xuất viện ngay rồi. Vì mùa hè sắp đến nên sau khi xuất viện thì phải tránh tiếp xúc trực tiếp với ánh nắng mặt trời, biết không?”
“Cảm ơn bác sĩ Lương.” Khương Chi gật đầu, trên gương mặt cô nở nụ cười rất chân thành.
Họ đã ở bệnh viện huyện Thấm này rất lâu rồi.
…
Trên đường đến xưởng luyện thép, Khương Chi đạp chiếc xe đạp 28 inch, chở hai anh em.
Cô đặt cái giỏ ở tay lái, trong giỏ là một ít bánh trái cô đã mua ở thương thành, cũng không đắt lắm nhưng nếu đem chúng đến bữa tiệc sinh nhật của một đứa bé mà nói, số bánh trái này được xem là hàng sang, dù sao giữa cô và Hồ San San cũng không tính là quá thân thiết.
“Anh ba, chúng ta sắp được về thôn Khương Gia rồi!” Trên đường đi, Tiểu Qua vui mừng không thôi.
“Ừm.” Đôi mắt hạnh của Tiểu Diệu cũng cong lại vì vui vẻ. Với Tiểu Qua mà nói, về thôn Khương Gia là một việc qua quýt bình thường nhưng với Tiểu Diệu mà nói, đó đúng nghĩa là quay về nhà. Đã lâu rồi cậu bé chưa được trở về thôn Khương Gia, đó là nơi cậu bé được sinh ra.
Khương Chi mỉm cười: “Về nhà thì mẹ sẽ đưa các con đi học, được không?”
“Vâng.”
“Vâng.”
Hai đứa bé đồng thanh thốt lên, sau đó còn bổ sung thêm một câu: “Anh cả cũng đi!”
Tâm trạng của ba mẹ con vô cùng vui vẻ, như gió xuân ấm áp nhưng tâm trạng tốt này lại tan thành mây khói khi vừa đến xưởng luyện thép.
Trước cổng xưởng có rất nhiều người, tất cả đều là công nhân của xưởng.
Khương Chi kéo Tiểu Diệu và Tiểu Qua, khi ba mẹ con còn chưa đến gần thì đã nghe tiếng khóc lóc than trời trách đất của bà Anh: “Vì sao con trai tôi phải trộm vật liệu thép? Không thể nào! Các người dựa vào cái gì mà đòi sa thải nó?”
Đám công nhân đứng xung quanh cũng chỉ trỏ vào trong.
“Thật sự không ngờ Cận Phong Sa lại là một người như vậy.”
“Trong xưởng không báo công an cũng xem như đã hết lòng với anh ta rồi, tốt xấu gì cũng là công nhân hơn mười năm qua ở xưởng thép.”
“Bớt nói vài lời đi! Cận Phong Sa làm sao có thể vào được nhà kho? Theo tôi thấy nhất định có chuyện mờ ám trong này.”
“…”
Khương Chi lắng nghe tiếng mọi người bàn tán thì trong mắt lóe lên tia sáng sắc bén.
Cận Phong Sa trộm vật liệu thép trong nhà kho?
Tội danh này cũng không nhỏ, một khi được chứng thực thì quãng đời còn lại của anh ấy đều phải đối mặt với lao lý nhưng Cận Phong Sa là loại người này sao?
Khương Chi tự nhận mình rất có khả năng nhìn người, tính tình Cận Phong Sa trung thực, tuy bề ngoài nhìn anh ấy dữ tợn nhưng trên thực thế anh ấy không phải người gây chuyện, thật chất bên trong con người anh ấy còn có chút mềm yếu. Cận Phong Sa có thể vì tiền mà trộm vật liệu thép trong kho hàng sao? Không thể nào.