Trong suốt khoảng thời gian nằm viện, Tiểu Diệu không ít lần nghe Tiểu Qua kể chuyện cậu bé đã đến đồn cảnh sát để đăng ký hộ khẩu, Tiểu Diệu biết rằng, một khi đăng ký hộ khẩu thì bọn họ chính là người một nhà, cậu bé sẽ không bao giờ bị bán nữa.
Khương Chi nhìn ánh mắt mong đợi của Tiểu Diệu, cô đưa tay gõ nhẹ vào chóp mũi của cậu, cười nói: “Đúng vậy, mẹ đăng ký hộ khẩu cho ‘Khương Nam Diệu’, được không nào?”
Tiểu Diệu còn chưa kịp nói gì, Tiểu Qua liền vội vàng nói: “Mẹ thật sự đi đăng ký hộ khẩu cho anh ba ạ? Vậy còn anh cả thì sao?”
Khương Chi mỉm cười, cô kéo hai đứa nhỏ đi về phía đồn cảnh sát.
Chuyện cô không nói là, cô cũng đang có ý định đổi tên của mình trong hộ khẩu.
Cô là Khương Chi, lúc trước là vậy, sau này cũng vậy, còn về Khương Chi Tử, cứ để cô ấy trở thành quá khứ trong cốt truyện của tiểu thuyết đi.
Đồn cảnh sát.
Khương Chi đẩy cửa ra, cô đột nhiên nghe thấy một tiếng gào giận dữ: “Anh biết cha tôi là ai không mà dám bắt tôi?”
Ngay sau đó, một giọng nói tràn ngập mùi trà xanh vang lên: “Thả anh ấy ra, thả anh ấy ra đi! Bạn trai tôi đã làm phạm tội gì mà mấy người muốn bắt anh ấy đến đây? Anh ấy là con trai của phó thư ký đảng ủy Mẫn Đào đó.”
Khương Chi khẽ than một tiếng.
Hình như cô thật sự có “Thể chất sự cố” gì đó, đi đến đâu cũng không được yên ổn.
Khương Chi vốn muốn quay người rời đi, cô không có nhiều thời gian để lãng phí ở đồn cảnh sát như vậy, cô còn phải đến tham gia lễ khai trương cắt băng khánh thành của nhà xuất bản nữa, nhưng vào lúc này, Tiểu Qua ở bên cạnh đột nhiên thấp giọng nói một câu: “Là dì út.”
Mặc dù trong đồn cảnh sát khá loạn, nhưng giọng nói của Tiểu Qua lại vô cùng rõ ràng.
Khương Đinh Hương đột nhiên quay đầu lại, cô ta liếc mắt liền nhìn thấy Khương Chi, sắc mặt hơi thay đổi, cô ta thất thanh nói: “Khương Chi Tử, sao chị lại ở đây vậy?”
Mẫn Tử Nghi vừa nghe thấy cái tên này, anh ta cũng quay đầu lại.
Khóe miệng Khương Chi giật giật, bây giờ cô muốn đi cũng không đi được nữa.
“Là cô!” Mẫn Tử Nghi đập bàn, nghiến răng nghiến lợi đứng dậy, dáng vẻ của anh ta vô cùng hùng hổ.
Dương Nghị thu hồi ánh mắt nhìn Khương Chi, anh ấy hét lên: “Đây là đồn cảnh sát! Không phải nhà của anh!”
Mẫn Tử Nghi tức giận đến mức đột nhiên nhấc chân lên, đá mạnh khiến chiếc ghế bên cạnh ngã xuống, sau đó anh ta lại kéo kéo cổ áo, vẻ mặt vô cùng bực bội, anh ta chỉ cảm thấy gần đây mọi chuyện đều không thuận lợi, giống như đi đến đâu cũng bị người ta nhắm vào vậy.
Mà sự khởi đầu của những chuyện này, chính là từ khi anh ta gặp người phụ nữ này.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Mẫn Tử Nghị càng trở nên âm trầm, khiến Khương Đinh Hương đang đứng bên cạnh nhịn không được mà rụt vai lại.
Đột nhiên, Mẫn Tử Nghi quay người, hung tợn trừng mắt nhìn Khương Đinh Hương: “Em biết cô ta à?”
Khương Đinh Hương cắn môi, nhỏ giọng nói: “Chị ấy là Khương Chi Tử, người có thai trước khi kết hôn nên bị cha mẹ em đuổi ra khỏi nhà.”
Mẫn Tử Nghi kinh ngạc nói: “Là cô ta à??”
Dương Nghị cau mày, lạnh lùng nói: “Tôi không dẫn mấy người về đây để nói chuyện phiếm. Mẫn Tử Nghi, Trương Thắng Cường đã thú nhận rồi, là anh đứng sau lưng chỉ thị, cho nên anh ta mới đánh c.h.ế.t Vương Ngạn Long đúng không? Anh là kẻ chủ mưu, điểm này anh có nhận không vậy?”
DTV
Đôi mắt của Mẫn Tử Nghi hơi lóe lên, anh ta ngồi hình chữ X ở trên ghế, cười lạnh nói: “Tôi chẳng qua chỉ ăn mấy bữa cơm với Trương Thắng Cường mà thôi, sao lại liên quan đến chuyện chỉ thị hay không chỉ thị chứ? Vương Ngạn Long là ai vậy? Tôi hoàn toàn không quen biết người đó!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-216.html.]
“Đồn cảnh sát mấy người càng ngày càng kiêu ngạo rồi đó, mấy người không hỏi rõ trắng đen mà đã bắt tôi đến đây, đã hỏi cha tôi chưa vậy?”
Khương Chi liếc nhìn Mẫn Tử Nghi, cô chậm rãi lắc đầu, đã lâu như vậy rồi mà vị nhị thế tổ này vẫn không hiểu ra chuyện gì cả, Mẫn Tử Nghi không biết rằng người cha làm chỗ dựa cho anh ta đang sứt đầu mẻ trán, không thể tự bảo vệ cho bản thân được nữa.
Khương Đinh Hương vẫn luôn chú ý đến Khương Chi, khi nhìn thấy cô lắc đầu, vẻ mặt cô ta không nhịn được mà vặn vẹo.
Chỉ còn một tuần nữa thôi, cô ta có thể gả cho Mẫn Tử Nghi, từ đó thoát ra khỏi gia đình có hoàn cảnh bình thường để sống một cuộc sống giàu có khiến mọi người hâm mộ ghen tị, đến lúc đó, có ai mà không coi trọng cô ta chứ?
Mặc dù trấn Đại Danh gần đây có hơi loạn, nhưng cô ta tin chắc rằng đây chỉ là chuyện tạm thời.
Dương Nghị thấy dáng vẻ dầu muối không ăn của Mẫn Tử Nghi, anh ấy dừng một chút rồi nói: “Tạm thời bắt giam Mẫn Tử Nghi vào nhà lao đi.”
“Mày nói gì thế??” Mẫn Tử Nghị lập tức nổi giận, nhưng anh ta còn chưa kịp đứng dậy khỏi ghế, thì đã bị mấy người cảnh sát ở bên cạnh khống chế, sau đó không hề khách khí mà lôi anh ta đi.
Khương Đinh Hương do dự một chút, cô ta không đi theo sau Mẫn Tử Nghi, mà lại nhìn về phía Khương Chi: “Có phải chị biết chuyện gì đó hay không?”
Khương Chi thản nhiên nói: “Không thể nói.”
Cô bước lên vài bước, nhìn Dương Nghị và nói: “Xin hãy giúp tôi thay đổi hộ khẩu.”
Dương Nghị ngơ ngác: “Đổi hộ khẩu?”
Anh ấy là cảnh sát đặc nhiệm, không phải cảnh sát phụ trách dân sự bình thường, cho nên anh ấy không quen thuộc với công việc thay đổi hộ khẩu.
Khương Chi gật đầu, không khách sáo với Dương Nghị, thẳng thừng nói: “Ừm, giúp con trai tôi đăng ký sổ hộ khẩu, đồng thời đổi tên cho tôi. Nếu anh không rành việc này, thì gọi người nào biết làm việc này đến giúp tôi.”
Dương Nghị gật đầu nói: “Chờ một chút, tôi sẽ gọi người đến giúp cô.”
Nói xong anh ấy đi ra ngoài tìm người.
Khương Đinh Hương nhìn qua nhìn lại giữa Dương Nghị và Khương Chi, cô ta cau mày nói: “Chị quen người cảnh sát mới nãy à? Sao chị không nói giúp bạn trai của tôi mấy câu, vậy thì anh ấy đã không bị dẫn đi rồi!”
Khương Chi liếc cô ta một cái, cũng lười trả lời.
Suy cho cùng, Khương Đinh Hương cũng chỉ là một cô gái mới lớn, cách nói chuyện và làm việc thể hiện rõ cô ta có IQ khá thấp, cô cũng không thèm so đo với cô ta, cũng không có hứng thú giải thích chuyện của Mẫn Tử Nghi cho cô ta nghe. Nhưng mà, xem ra Khương Đinh Hương không có cơ hội nhảy vào hố lửa này rồi.
Sự im lặng của Khương Chi khiến Khương Đinh Hương tức giận: “Khương Chi Tử, tôi nói chuyện với chị, chị giả vờ bị câm làm gì?”
“Tôi đang nói chuyện với chị đó!” Nói xong, Khương Đinh Hương liền duỗi tay ra.
Khương Chi cau mày, cô kéo Tiểu Diệu cùng Tiểu Qua lùi lại hai bước rồi lạnh lùng nói: “Khương Đinh Hương, cô mười tám tuổi chứ không phải tám tuổi. Nói chuyện hay làm việc gì phải dùng đầu óc, ngay cả heo cũng thông minh hơn cô đó”.
“Phì”, Tiểu Diệu nhịn không được, cậu bé che miệng bật cười.
Đối mặt với sự mỉa mai của Khương Chi và sự chế giễu không hề che giấu của Tiểu Diệu, khuôn mặt của Khương Đinh Hương đỏ bừng, cô ta siết chặt nắm đấm, không biết nên phản bác thế nào.
Tiểu Diệu nhanh chóng ngừng cười, cậu bé nói những tràn đầy sự xin lỗi, nhưng giọng điệu lại rất bình tĩnh: “Xin lỗi, cháu không cố ý cười dì đâu, chỉ là cháu cảm thấy chuyện có người không thông minh bằng heo thì hơi buồn cười mà thôi.”
Tiểu Qua ở bên cạnh nghe vậy thì nghiêm túc gật đầu: “Dì, dì nên ăn nhiều quả óc chó vào nhé, mẹ cháu nói ăn hạt óc chó bổ sung trí não, sẽ trở nên thông minh hơn, dì đừng lo nhé, sớm muộn gì dì cũng sẽ thông minh hơn heo thôi.”