Khi hỏi câu hỏi này, sắc mặt của Thi Ninh Chu trông rất nghiêm túc.
Thi Liên Chu nghe được cái tên ‘Trương Nhân’ thì hơi nheo mắt lại, khiến nhiệt độ xung quanh dường như giảm đi mấy độ.
Anh dùng những ngón tay xinh đẹp gõ lên bàn, cũng không biết đang nghĩ gì.
“Em đừng có nghĩ ý tưởng gây rối gì đấy, hiện giờ Trương Nhân vẫn đang nằm trong bệnh viện, nhà họ Lê không nuốt trôi được cục tức này chắc chắn sẽ tìm đến tận cửa để hỏi tội.” Thi Ninh Chu nhìn vẻ mặt thờ ơ lạnh nhạt của đứa em trai thì không nhịn được cau mày, trong lòng sinh ra một dự cảm không tốt.
“Không nuốt trôi được cơn tức này à? Hừ.” Thi Liên Chu cầm tách trà lên, môi mỏng khẽ nhấp một ngụm, giọng điệu lạnh lùng nói.
“Em đừng có gây chuyện!” Thi Ninh Chu cảm thấy rầu thối ruột vì đứa em trai này của mình.
Thi Liên Chu uể oải dựa vào ghế, thấp giọng nói: “Hôm nay lái xe mệt quá, sáng ngày mai anh lái xe đi đón mẹ đi.”
Sắc mặt của Thi Ninh Chu đen sì, nói một lúc lâu cũng không moi được tin tức gì từ thằng em trai này, lại còn mua thêm việc vào thân nữa.
“Ha ha ha, anh thắng, anh thắng rồi!” Tiếng cười vui vẻ sung sướng của Tiểu Ngự đột nhiên truyền ra từ trong phòng, mang theo giọng nói trẻ con trong sáng, khiến cho người nghe cảm thấy trong lòng vui vẻ.
Thi Ninh Chu liếc nhìn vào trong phòng, sau đó lại nhìn về phía người em trai ‘khiến ai cũng ghét’ của mình: “Em định bao giờ thì kết hôn?”
DTV
Anh ấy hiểu biết Thi Liên Chu là người như thế nào, em trai của anh ấy muốn thứ gì thì phải có bằng được, nếu như người em trai này đã nhận định Khương Chi, vậy thì chắc chắn sẽ lập tức kéo đi kết hôn, còn nếu thằng nhóc này không thích thì cho dù có bị đánh gãy chân thì cũng chẳng có tác dụng gì.
“Hoàng đế không vội, thái giám vội cái gì. Khi nào xác định rồi sẽ thông báo cho anh biết, nhớ chuẩn bị nhiều tiền mừng cưới vào.”
Thi Liên Chu bắt chéo đôi chân dài, hai tay đan vào nhau, dáng vẻ nhàn nhã tự phụ, nhưng những lời nói ra lại khiến cho Thi Ninh Chu tức đến mức bật ngửa.
Anh ấy thật sự không hiểu, trong một gia đình có năm anh chị em, anh cả điềm đạm, bản thân anh ấy là người khéo léo, đứa em thứ ba là người thẳng tính, tại sao lại có một đứa em trai bất thường như Thi Liên Chu chứ? Từ nhỏ, ai mà chưa từng chịu thiệt dưới tay của thằng nhóc này chứ?
Thi Ninh Chu âm thầm thở một tiếng, đi vào phòng xem mấy đứa trẻ đang chơi trò chơi.
Thi Liên Chu cũng không thèm để ý, khi thì nhấp một ngụm trà xanh, khi thì lật xem tờ báo.
Phòng bếp, dì Lý nhìn thấy Đan Uyển cũng không kinh ngạc, chào hỏi, biết Khương Chi muốn tự xuống bếp, Đan Uyển còn muốn trợ giúp nên bà ấy cũng không ở phòng bếp nữa.
Dì Lý đi rồi, Đan Uyển chủ động mở lời, giọng điệu ôn hòa nói: “A Chi à, chị không giỏi nấu ăn, chỉ có thể làm trợ thủ cho em, những nguyên liệu để nấu ăn, chị sẽ rửa sạch hết cho em nhé?”
Khương Chi gật đầu, đẩy đồ ăn đã mua qua.
Hai người một người rửa rau, một người chuẩn bị, không khí có một sự hài hòa không nói lên lời.
Đan Uyển do dự một lúc, để rau xanh đã rửa sạch sẽ lên thớt, mới nhỏ giọng xin lỗi: “A Chi, chuyện ngày hôm đó mong em sẽ không trách chị dâu, hành động của chị có chút vội vàng, xin lỗi em.”
Khương Chi ngước mắt nhìn cô ấy, có chút kinh ngạc.
Cô nhớ rõ trong tiểu thuyết đã miêu tả qua, mẹ của nữ chủ Thi Nam Châu là Đan Uyển, xuất thân từ một gia đình danh giá ở Thượng Kinh, có thể sánh vai với anh cả nhà họ Thi, gia thế được xem là lừng lẫy nhất trong số các con dâu của nhà họ Thi.
Xuất thân như vậy thì phải có chút tính cách tiểu thư mới là bình thường, nhưng cô lại không nghĩ tới cách hành xử của cô ấy lại ôn thuận như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-329.html.]
Trong mắt mọi người thì cô chỉ là một đứa bé gái mồ côi, cho dù có bị đắc tội thì cũng là chuyện bình thường, nhưng Đan Uyển rất hiền lành, thế mà còn đặc biệt xin lỗi vì chuyện ngày hôm đó.
Cô hiếm gặp những người như vậy, nhưng nhìn vẻ mặt chân thành của Đan Uyển thì cô điềm đạm cười nói: “Chuyện nhỏ mà thôi.”
Mặc kệ Đan Uyển xin lỗi vì sợ Thi Liên Chu, hay là thật sự do tính cách của cô ấy là như vậy thì cô cũng không muốn so đo nhiều, dù sao trừ việc thân thế của bốn đứa trẻ bị đưa ra ngoài ánh sáng quá nhanh thì cô cũng không có bất kì tổn thất gì, ngược lại là Đan Uyển lại bị Thi Liên Chu chèn ép khắp nơi.
Nếu sau này cô muốn trở thành người thân của Thi Liên Chu thì so đo nhiều lại càng mệt thêm.
Nghe xong lời nói của Khương Chi, ý cười của Đan Uyển lại càng đậm hơn.
Hai người cũng coi như là nhất tiếu mẫn ân cừu (*).
(*) Nhất tiếu mẫn ân cừu: Nghĩa là qua cơn phong ba anh em vẫn còn đó, gặp nhau cười một tiếng xoá hết oán thù.
Mà tay nghề nấu ăn như nước chảy mây trôi của Khương Chi lại càng làm cho Đan Uyển lộ ra ánh mắt sùng bái, cô ấy ngửi ngửi mùi hương của đồ ăn tràn ngập trong không khí, có chút kinh ngạc nói: “A Chi đúng là lên được phòng khách xuống được phòng bếp.”
Khương Chi cười cười, không nói chuyện.
Đan Uyển lại cảm khái nói: “Trong nhà chỉ có lão thái thái là đôi khi sẽ xuống bếp, lúc bình thường cũng sẽ không có ai nấu cơm.”
“Vậy ạ.” Khương Chi không thèm để ý, người khác như thế nào không có liên quan gì đến cô, dù sao cũng sẽ không ở chung một chỗ.
Mấy ngày ở chung này, Đan Uyển cũng âm thầm thăm dò tính tình của Khương Chi, đại khái có thể nói là dễ ở chung, là dạng người ngươi không phạm ta, ta cũng không phạm ngươi, không nhiệt tình nhưng cũng không quá mức lạnh lùng, so với hai chị em dâu khác trong nhà thì còn tốt hơn.
Nghĩ như vậy, ý cười trên mặt Đan Uyển lại nhu hòa thêm vài phần.
Cô ấy biết rất rõ, sinh bốn đứa con, lại là người được Thi Liên Chu đặt ở đầu quả tim như Khương Chi thì chắc chắn sẽ gả đến nhà họ Thi, từ xưa đến nay cô không thích rước phiền toái vào người, có thể nói chuyện trước cũng là một chuyện tốt.
Khương Chi xào đồ ăn xong, hấp chín màn thầu, cũng làm xong nồi sữa đông hai tầng, nhưng không có cho thêm xoài vào vì trấn Đại Danh không bán loại quả này. Cô chỉ mua được một ít dâu tằm chín ở chợ bán thức ăn nên đã làm sữa đông dâu tằm hai tầng.
Đan Uyển phụ trách bưng thức ăn.
Không bao lâu sau, một bàn thức ăn đầy đủ hương sắc mĩ vị đã được làm xong.
Bún thịt, cá lư hấp, tôm hấp dầu, thịt kho tàu, gà kho, canh mướp, cá hương cà tím, khoai tây sợi chua cay, cùng một món tráng miệng là sữa đông dâu tằm hai tầng, thơm nức mũi.
Thi Ninh Chu bị mùi thơm hấp dẫn nên đi ra ngoài.
Anh ấy nhìn một bàn đầy ắp thức ăn, ánh mắt sáng lên, cười nói: “Tay nghề của em dâu thật là tuyệt, nếu sau này em dâu muốn mở một tiệm cơm ở Thượng Kinh thì nhất định anh sẽ gọi mấy ông bạn già sành ăn đến ủng hộ.”
Anh ấy đã bị ‘cầm tù’ bởi món thịt kho của cô rồi.
Thi Liên Chu liếc mắt nhìn anh ấy một cái, cười lạnh: “Anh cảm thấy em sẽ để cô ấy đi ra ngoài nấu cơm cho các anh sao?”
“A— —”
Nhìn ánh mắt châm chọc mỉa mai không thèm che giấu của Thi Liên Chu khiến Thi Ninh Chu chỉ cảm thấy tim mình bị trúng một mũi tên.