Khương Chi liếc mắt nhìn tên công an đó một cái, nheo mắt lại.
Nếu như cô đoán không sai, người này hẳn là anh cả của Lưu Tố Phân, nếu xét về tải trọng mà nói thì hai anh em nhà này rất giống nhau.
Lưu Tiểu Cường hung hăng trợn mắt liếc nhìn An Thiên Tứ: “Tôi là cảnh sát trưởng của đồn cảnh sát!”
Dứt lời, ông ta quay đầu nhìn về phía Dương Nghị, nghiến răng nghiến lợi nói: “Xử lý vụ án thì cứ xử lý, mang một đám gai tới đây làm gì?”
Dương Nghị siết c.h.ặ.t t.a.y đang buông thõng bên người, vừa định nói chuyện thì đã nghe tiếng tên công an ghi biên bản nhỏ giọng nói: “Đội trưởng, vị đó, chính là người bị hại trong vụ án ngày hôm qua, Khương Chi Tử.”
Nghe vậy, sắc mặt Lưu Tiểu Cường hơi thay đổi, trong mắt lúc sáng lúc tối, rất nhanh đã nghiến răng quát lên: “Người bị hại gì? Rõ ràng là nghi phạm! Mau, trói cô ta lại! Vụ án này xem như đã sáng tỏ!”
Dứt lời, mấy viên công an ngẩn người, do dự một lát, vẫn móc còng tay ra định bước lên.
Sắc mặt Dương Nghị trắng bệch, suýt nữa là không cầm nổi túi văn kiện trong tay.
Tuy rằng anh ấy biết người trong đồn không mấy sạch sẽ, lại không ngờ gan bọn họ lại to như vậy, ngay cả chứng cứ cũng không màng, ban ngày ban mặt mà dám bắt người, chẳng lẽ công an toàn dựa vào miệng để phá án sao?
DTV
An Thiên Tứ và Lê Đăng Vân cũng tức giận đến sắc mặt xanh mét, nhìn mấy tên công an đang rục rịch, hai người lập tức chắn trước mặt Khương Chi.
Lê Đăng Vân nghiêm nghị hét lên: “Các người đúng là coi trời bằng vung! Ngày hôm nay tôi ở đây, nếu có chuyện gì sơ xuất xảy ra với chúng tôi, toàn bộ đồn cảnh sát của các người sẽ không yên! Tôi lại muốn xem xem các người làm thế nào để bắt người đây!”
An Thiên Tứ không nói được lời thô tục, khuôn mặt tuấn tú nghẹn đến mức đỏ bừng, chỉ phun ra một câu: “Thật là to gan!”
Mấy tên công an ngưng động tác, ánh mắt Lưu Tiểu Cường cũng hơi lóe sáng, lộ ra vẻ kinh ngạc và bất an.
Ông ta cũng không phải là đồ ngốc, biết có người không thể đắc tội, nên thử nói: “Hai vị, đồn chúng tôi làm việc theo đúng quy định, người phụ nữ này trộm cướp gây thương tích cho người khác, nói dối hết lần này tới lần khác, liên quan tới số tiền khổng lồ, chỉ sợ các người không quản được chuyện này.”
Lúc này, một tiếng cười khẽ vang lên.
“Hay cho vở tuồng cắn ngược vừa rồi, đúng là không làm tôi thất vọng.”
“Ông chính là anh cả của Lưu Tố Phân đúng không? Làm việc thật nhanh nhẹn. Nhìn dáng vẻ không chờ nổi của ông, nói vậy hai vạn năm nghìn khối của tôi bị các người xử đưa cho đám người Lưu Tố Phân, nhận được rất nhiều lợi ích đúng không?”
“Có đủ tiền chia không? Biếu kính cho cấp trên bao nhiêu vậy?”
Khi Khương Chi nói đến câu này, giọng nói rất nhẹ nhàng, âm cuối lại rất lạnh lẽo.
Đồng tử của Lưu Tiểu Cường co rút, xoa vuốt mười đầu ngón tay, ánh mắt nhìn Khương Chi đầy vẻ xét nét và tàn nhẫn.
Ông ta làm công an đã lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên gặp một người phụ nữ xinh đẹp đến thế, nếu như bình thường, chắc chắn ông ta sẽ bắt lại “Tra khảo” đàng hoàng, nhưng lúc này thì trong lòng ông ta lại cảm thấy bồn chồn.
Ông ta ngoài mạnh trong yếu nói: “Đúng là nói hươu nói vượn! Tùy tiện nói xấu công an, cô không sợ ngồi tù sao?”
Giọng điệu Khương Chi hơi kinh ngạc, ánh mắt lại đầy vẻ giễu cợt: “Ngồi tù? Không phải các người đang chuẩn bị bắt tôi sao?”
Lưu Tiểu Cường hít sâu một hơi, giọng nói tàn nhẫn: “Giam tất cả bọn chúng lại cho tôi!”
Sắc mặt Dương Nghị phức tạp, ánh mắt xoay chuyển, muốn ngăn cản, nhưng cũng biết Lưu Tiểu Cường đã đóng quân ở trấn Đại Danh nhiều năm, bối cảnh bên trong vững chắc, nếu như đắc tội ông ta thì chỉ e sau này sẽ gặp phải chuyện không hay.
Lê Đăng Vân lại không có nhiều e dè như vậy, anh ấy tức đến bật cười, giọng điệu nguy hiểm: “Cha tôi là Lê Cần phó thư ký huyện Thấm, trước khi tới trấn Đại Danh thì tôi đã nhắn lại với ông ấy, nếu hôm nay tôi không thể quay về, ông ấy sẽ tự mình đến đây, còn muốn giam giữ tôi sao?”