Sau khi ăn một bữa ăn khuya thỏa thuê, Khương Chi từ một kẻ cặn bã khiến mọi người ghét trở thành một người phụ nữ tốt được mọi người khen ngợi.
Lúc mọi người rời đi, vẫn còn có chút lưu luyến không muốn đi, tất nhiên không phải không nỡ chia tay Khương Chi, mà là không nỡ chia xa bữa thịt, cả đám ăn thịt đều muốn nhai nuốt cả xương, nhưng thật ra cũng không uổng phí tay nghề của Khương Chi.
Tiểu Qua nhìn mặt đất bừa bộn, liền tự giác cầm chổi đi quét dọn.
Trên miệng cậu nhóc còn vết dầu mỡ, thỉnh thoảng lại chép chép miệng, dáng vẻ như vẫn còn dư vị đọng lại.
Khương Chi thấy vậy thì buồn cười, giơ ngón tay lau vết dầu mỡ trên khóe miệng cậu nhóc, cười nói vui: “Con mèo nhỏ tham ăn này, nếu con thích ăn thì lần sau mẹ lại làm cho con ăn.”
Hai mắt Tiểu Qua sáng lên, vội vàng gật đầu.
Sau khi dọn dẹp xong, hai mẹ con vào trong nhà.
DTV
Lúc này Tiểu Qua mới nhìn thấy đệm và chăn bông mới trải trên giường, cậu nhóc ‘Oa’ một tiếng nhào lên giường, cảm nhận được mùi hương mềm mại thơm phức, hạnh phúc nheo mắt lại.
Khương Chi cười lắc đầu, chỉ vào chiếc túi ở trong góc, nói: “Con xem cái kia đi.”
Tiểu Qua quay đầu lại, nhanh chóng mở túi ra, liếc mắt một cái liền nhìn thấy áo khoác mới và đôi giày bông mới, cậu bé sửng sốt, không hiểu sao nước mắt đột nhiên lại trào ra.
Khương Chi có chút đau lòng lau nước mắt cho cậu nhóc, dịu dàng nói: “Sao lại khóc rồi?”
Tiểu Qua kiễng chân ôm lấy cổ cô, khuôn mặt nhỏ vùi vào hõm vai cô, thì thầm nói, “Mẹ, mẹ thật tốt, thật tốt.”
Trước đây cho dù có nằm mơ thì cậu nhóc cũng không dám mơ bản thân có thể đi học, còn được mặc áo bông mới, vác cặp sách mới đi học?
Khương Chi xoa đầu cậu, đột nhiên nhớ đến tấm vé xem phim mà Thi Nam Châu đưa, liền lấy từ trong túi ra đưa cho cậu bé: “À còn cái này nữa, mẹ gặp chị Xuân Xuân của con ở trên trấn, cô bé đưa mẹ, hẹn con 7 rưỡi tối mai cùng đi xem phim.”
“Xem phim?!”
Hai mắt Tiểu Qua đột nhiên mở to.
Mặc dù cậu biết nơi này có rạp chiếu phim, nhưng mà cũng chỉ nghe được qua lời nói của Khương Dược Tiến mà thôi.
Khương Chi gật đầu.
Vẻ mặt Tiểu Qua thoạt đầu rất vui vẻ, nhưng sau đó lại do dự: “Mẹ, nếu là 7 rưỡi tối mai, vậy thì chúng ta không kịp quay về đúng không ạ? Nếu không thì con không đi nữa, cũng không vội đi xem phim, chỉ là chị Xuân Xuân sẽ không đợi chúng ta đến chứ?”
Khương Chi nhướng mày, trêu chọc nói: “Vậy con có muốn đi hay không? Nếu không muốn thì chúng ta ở nhà.”
Tiểu Qua gãi đầu, thăm dò hỏi: “Mẹ cảm thấy thế nào?”
Khương Chi cười ha ha, cất vé xem phim đi, vỗ m.ô.n.g tiểu Qua nói: “Đi đánh răng rửa mặt đi, sau đó lên giường đi ngủ, ngày mai còn phải đi học đấy, con còn có thời gian một ngày để đưa ra quyết định, không cần hỏi mẹ.”
Tiểu Qua nghĩ ngợi, cảm thấy đúng vậy, cho nên vội vàng đi đánh răng rửa mặt cậu muốn ngủ trên chiếc giường bông mềm mại kia.
Khương Chi nhìn bóng lưng của cậu, nụ cười trên mặt khẽ nhạt đi.
Cô biết ngày mai đi xem phim nhất định sẽ gặp Thi Liên Chu, nhưng mà mù quáng trốn tránh cũng không phải là cách lâu dài, trái lại càng giống như đang làm gì chột dạ vậy.
Cô đọc qua tiểu thuyết, biết Thi Nam Châu có ý nghĩa vô cùng đặc biệt với Tiểu Qua, lần từ biệt này của cả hai, e là rất nhiều năm sau đều sẽ không gặp lại.
Hơn nữa cô đã thay đổi rất nhiều so với bốn năm trước, Thi Liên Chu cũng không quen thuộc cô, nhất định sẽ không nhận ra.
Mặc dù Tiểu Qua không hề gầy gò đến da bọc xương.
Khả năng cao là áo khoác ngoài của mẹ con họ sẽ không bị rơi.