Mục lục
Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy đứa nhỏ, cô nhất định tìm về không thiếu một đứa nào.

Dân không đấu với quan.

Trương Thuận lập tức siết chặt tiền, anh ấy không nói gì cả, kéo Vương Ngọc Mẫn, người đang ngẩn người rời khỏi phòng bệnh.

Khương Chi quay đầu nhìn về phía Trụ Tử, cậu bé đã ngủ rồi.

Đứa bé nhỏ nhắn, cả người không có chỗ nào lành lặn, cho dù ngủ thì lông mày cũng nhíu thật chặt, giống như nằm mơ cũng chịu sự đau khổ rất lớn.

Khương Chi nhìn cậu thì trong lòng dậy sóng, cũng vô cùng mịt mờ.

Vết bỏng đau chừng nào chứ, lúc cô nấu ăn, thậm chí chỉ một giọt dầu b.ắ.n vào mu bàn tay cũng đã khiến cô cảm thấy vô cùng đau đớn.

Nghĩ như vậy, n.g.ự.c cô khó chịu như bị nhét một cục bông gòn vào bên trong vậy.

Cô dùng sức chớp mắt, cố gắng ép giọt nước mắt chực trào ra ngoài chảy ngược vào trong.

Khương Chi giơ tay lên nhìn đồng hồ, bây giờ đã bảy giờ tối rồi, Trụ Tử vẫn chưa ăn gì cả.

Cô hít sâu một hơi, nhẹ nhàng bỏ tay của Trụ Tử vào trong chăn, cô đi ra ngoài gọi một người cô y tá tới, thuận tay đưa cho cô ấy năm đồng, nhờ cô ấy giúp mình chăm sóc Trụ Tử một lát, trông chừng cậu bé truyền nước.

Cô y tá vô cùng vui mừng, vội vàng nhận lời.

Khương Chi đến nhà ăn bệnh viện mua một ít đồ ăn lỏng, cô còn thừa dịp người khác không chú ý mà mua bánh kem và sữa bò trong cửa hàng.

Có tiền có thể sai khiến ma quỷ.

Lúc Khương Chi xách đồ trở lại phòng bệnh, cô y tá đang làm tròn bổn phận mà thay dây truyền nước cho Trụ Tử.

Khương Chi mỉm cười nói với cô y tá: “Cảm ơn cô nhiều.”

Cô y tá lắc đầu một cái, nhiệt tình nói: “Cô có chuyện thì có thể gọi tôi.”

Cô ấy nói xong thì vui vẻ thoải mái bước ra ngoài.

Khương Chi ăn đại một miếng cơm, sau khi cô ăn xong, Trụ Tử cũng mơ mơ màng màng tỉnh dậy.

“Tỉnh rồi à? Con có đói bụng hay không? Mẹ đút con ăn bánh kem có được không?”

Khương Chi nhẹ nhàng kéo tay Trụ Tử, giọng nói rất nhỏ nhẹ dịu dàng, chỉ sợ dọa cậu bé.

Trụ Tử gật đầu trước, sau đó lắc đầu.

Khương Chi sờ đầu cậu bé: “Sao vậy con?”

“Mẹ... Mẹ?”

Trụ Tử há miệng, khi đôi môi sưng tấy như củ cà rốt chạm vào nhau, âm thanh phát ra giống như dùng viên đá lớn để chà xát viên sỏi vậy.

Khương Chi nằm rạp người khẽ ôm thằng bé, giọng nói vừa chua xót vừa nức nở: “Là mẹ đây, mẹ trở lại tìm con rồi đây, Trụ Tử, thật xin lỗi, mẹ không nên đưa con cho người khác, con tha thứ cho mẹ có được không?”

Một lúc lâu, Trụ Tử cũng không nói gì.

Khương Chi khẽ mím môi, trong mắt có chút ảm đạm.

Cô rất rõ ràng, chuyện Trụ Tử không tha thứ cho cô mới là bình thường, trong tiểu thuyết, cậu bé không được làm phẫu thuật, để lại vết bỏng vết sẹo khắp cả người, cả ngày không thấy ánh mặt trời, tính tình vô cùng u ám, cả đời cũng bị hủy rồi.

Nếu như cô là Trụ Tử thì cô cũng sẽ không tha thứ cho người gây ra chuyện này.

Nhưng hết lần này tới lần khác, cô lại trở thành người phụ nữ cặn bã làm đủ mọi điều xấu xa đó.

Mặc dù vết bỏng của Trụ Tử không là trách nhiệm của cô, nhưng chuyện này bắt đầu từ việc “Cô” bán thằng bé để đổi lấy lương thực.

Tâm trạng của Khương Chi vô cùng khổ sở.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK