Một nhân viên bán hàng buộc tóc đuôi ngựa đứng lên tò mò hỏi: “Đồng chí, cô có thể nói cho tôi biết cô mua bộ quần áo này ở đâu được không?”
Khương Chi cười nói: “Phố Kiến Thiết.”
Nhân viên bán hàng vui mừng nói: “Vậy được, lát nữa tan làm tôi cũng đến đó xem thử, bộ quần áo này đẹp quá. Đúng rồi, cô muốn mua gì vậy?”
Khương Chi ngẫm nghĩ một lát, nói: “Có món gì cho mấy đứa nhỏ thích ăn không? Không cần phiếu.”
Có vẻ như là vì nói chuyện với Khương Chi rất vui vẻ, cho nhân viên bán hàng thấp giọng nói: “Không có phiếu thì giá đắt hơn nhiều lắm đó.”
Khương Chi cười cong mắt nói: “Không sao, đứa nhỏ thích ăn là được.”
“Nhìn cô cũng không lớn lắm đâu, đã sinh con rồi sao?” Nhân viên bán hàng ngạc nhiên nhìn cô.
Nhìn vòng eo thon và đôi chân dài của Khương Chi, thật không giống như người đã từng sinh con.
Nhân viên bán hàng dẫn Khương Chi đến một góc quầy, cô ấy chỉ bên trong nói: “Loại đồ hộp này có nhiều mùi vị, đứa nhỏ cũng thích ăn, chỉ hơi đắt thôi, cô có muốn mua không?”
Khương Chi cụp mắt xuống, nhìn hộp và lon đặt trên quầy kính, có rất nhiều mùi vị, ví dụ vị sơn tra, vị dứa, vị táo.
Cô nói: “Vậy được, cô lấy cho tôi mỗi vị một hộp đi.”
Nhân viên bán hàng giật mình, vội nói: “Một hộp này một đồng hai đó, cô thật sự muốn mua mỗi vị một hộp sao?”
Lúc này, trái cây đóng hộp vẫn được xem là một loại thực phẩm tương đối cao cấp.
Khương Chi khẽ ừ một tiếng.
Nhân viên bán hàng ngạc nhiên nhìn cô, thì thầm trong miệng “Thật có tiền” rồi quay người đi đóng gói.
Tổng cộng có sáu vị, bảy đồng hai.
Khương Chi lại mua thêm một hộp kem dưỡng da thương hiệu Hữu Nghị, cô muốn chăm sóc làm da bị tổn thương của mình.
Cô cũng muốn mua sản phẩm chăm sóc da trong trung tâm thương mại, nhưng trong bệnh viện có rất nhiều người, nếu cô thực sự muốn sử dụng sản phẩm chăm sóc da cao cấp thì chỉ riêng hộp đựng cũng đã không thể giải thích được, mặc dù hàng hóa của hệ thống sẽ không vượt quá tiêu chí bên ngoài, nhưng cô cũng không tiện lấy những thứ quá hiếm có ra.
Mặt khác, kem dưỡng da là sản phẩm chăm sóc da phổ biến nhất vào những năm ở thập niên tám mươi.
Lúc cô rời khỏi Cung Tiêu Xã thì đã là mười hai giờ rưỡi trưa, cho nên cô quay lại bệnh viện chứ không đến gặp luật sư nữa.
Thời gian cũng trễ rồi, Khương Chi cũng không có ý định nấu bữa trưa mà mua một ít cơm chiên ở ngoài, rồi mua thêm một con gà nướng.
Trở lại phòng bệnh, Trương Anh Tử đang kể cho Tiểu Qua và Tiểu Diệu nghe câu chuyện sói và thỏ.
“Mẹ!”
“Mẹ về rồi”
Vừa nhìn thấy Khương Chi, cả hai anh em Tiểu Qua đều vui vẻ kêu lên.
Trương Anh Tử quay đầu, cô bé không nhịn được trợn mắt há hốc mồm, cô bé nói: “Chị Khương, sao chị mua nhiều đồ thế?”
Khương Chi đặt đồ vật xuống đất, rót một cốc nước, uống cạn, cười nói: “Còn không phải vì chúng ta ở bệnh viện trong thời gian dài, cũng không thể nào thay đồ tắm rửa được, cho nên chị mới đi mua quần áo mới, lát nữa chị múc ít nước để mấy đứa tắm rửa thay đồ nhé.”
Trương Anh Tử kêu lên một tiếng: “Quần áo mới??”
Tiểu Qua thì hoan hô nhảy từ trên giường xuống, ngồi xổm bên cạnh mấy cái túi, vẻ mặt đầy mong đợi.
Khương Chi cười tủm tỉm lấy quần áo ra, Tiểu Qua ôm quần áo của mình và Tiểu Diệu, mừng đến nỗi mặt ửng đỏ, cậu bé chạy đến bên giường bệnh, kích động nói: “Anh ba, quần áo mới, quần áo mới!”
Tiểu Diệu toét miệng cười một tiếng, nói với Tiểu Qua: “Là quần áo mới đó!”
Dù sao cũng là trẻ con, dễ dàng thỏa mãn, một bộ quần áo mới cũng đủ để bọn nhỏ vui mừng cả ngày rồi.