Thi Liên Chu uống một ngụm nước trà, đôi mắt hẹp dài nhìn chằm chằm vào Khương Chi: “Ngày mai tôi quay về thủ đô rồi.”
Khương Chi giật mình, ngẫm nghĩ câu nói này của anh, rất lâu sau đó cô mới chớp mắt, thử thăm dò anh: “Em đưa mấy đứa bé đến tiễn anh nhé?”
Mắt thấy sắc mặt Thi Liên Chu có dấu hiệu càng âm u hơn, cô lập tức chặn lại: “Bao giờ anh trở lại đây?”
Lông mày cau chặt của Thi Liên Chu khẽ buông lỏng, anh chỉ liếc nhìn cô mà không trả lời.
Thế nhưng Khương Chi vẫn có thể phát hiện trong ánh mắt thâm thúy kia như có ý cười, lúc này cô suy nghĩ đến điều gì đó: “Có phải ở thủ đô có rất nhiều cô gái đẹp không?”
Nghe cô hỏi, đuôi lông mày của Thi Liên Chu hơi nhếch lên, anh càng hứng thú nhìn cô.
Khương Chi vén một vài sợi tóc rối bên tai mình, hùng hồn nói: “Em nghe người ta nói các cô gái thủ đô ăn mặc rất thời thượng, còn có tóc uốn rất thịnh hành, thật sự khác một trời một vực với những cô gái nông thôn chúng em, không biết có phải thật không?”
Đột nhiên Thi Liên Chu khẽ cười một tiếng nhưng chỉ thoáng qua trong chớp mắt mà thôi.
Biểu cảm trên mặt anh rất nghiền ngẫm, giống như vừa mới nghe được một câu chuyện cười rất hài hước.
Đôi mắt đẹp của Khương Chi nhắm lại, đột nhiên cô cũng không còn hứng thú thăm dò này nữa rồi.
Con người Thi Liên Chu không theo lẽ thường, anh chưa bao giờ để ý đến lời người khác, lúc nào cũng trong dáng vẻ vô cùng nhạt nhẽo, cười như không cười kia thật sự giống như đang chê cười người ta.
Cô muốn trêu ghẹo anh nhưng mức độ khó khăn của việc này vô cùng cao.
“Phụ nữ nông thôn sao?” Giọng điệu của Thi Liên Chu vẫn thờ ơ như trước đó nhưng trên gương mặt lạnh lùng lại ẩn chứa ý cười.
Khương Chi nhìn chằm chằm vào lá trà xanh đang nổi lên trong cốc trà mà không muốn để ý đến anh nữa.
Giọng nói của Thi Liên Chu trầm tháp mà rất có từ tính: “Tôi cũng không biết mấy cô gái thủ đô có đẹp hay không nhưng tôi chắc chắn em rất xinh đẹp.”
Đột nhiên nghe lời khen ngợi của anh, Khương Chi sững sờ trong chốc lát, cô ngạc nhiên đánh giá anh nhưng rốt cuộc cũng không nói câu “anh uống lộn thuốc rồi à” ra khỏi miệng.
Bầu không khí giữa hai người ấm áp hơn không ít, giống như quay lại khoảng thời gian hai người gặp nạn ở thôn Diêu Gia.
Thi Liên Chu rút một chiếc thẻ ngân hàng từ trong túi áo khoác ra, đưa cho cô, giọng nói không mang nhiều cảm xúc: “Em nhận cái này đi!”
Khương Chi nhìn cái thẻ nằm trên bàn, đuôi mắt hơi nhếch lên, đáy mắt cũng có ý cười: “Phí nuôi dưỡng sao?”
Thế nhưng Khương Chi hoàn toàn không có cảm giác bị người ta vung tiền ra sỉ nhục mình, nói thế nào thì ba đứa nhỏ cũng là con của Thi Liên Chu, chuyện anh trợ cấp phí nuôi dưỡng cũng là điều hiển nhiên, pháp luật cũng thừa nhận, nếu cô đẩy số tiền này ra mới là kẻ ngu.
Mí mắt Thi Liên Chu hơi nâng lên, mặt vẫn không có gì thay đổi: “Mật mã là sáu số một.”
“Được, đợi lát nữa em sẽ dẫn mấy đứa bé đi mau đồ.” Khương Chi vừa nói vừa không khách sáo nhận lấy thẻ ngân hàng.
Khương Chi “không khách sáo” khiến trong đôi mắt hẹp dài của Thi Liên Chu như tỏa ra ánh sáng.
Môi mỏng của anh hơi cong lên, giọng nói trầm thấp, cực kỳ mang tính chất trêu chọc: “Chờ em chuẩn bị xong, tôi sẽ lập tức đưa em về đại viện.”
Nghe Thi Liên Chu nói lời này, trong mắt Khương Chi có sự thay đổi rất nhỏ.
Lời này của anh mang ý anh không những thừa nhận thân phận của mấy đứa bé, sẵn lòng để chúng nhận tổ quy tông mà còn thừa nhận thân phận của cô sao. Thân phận này cũng không phải mẹ của mấy đứa bé mà là… Người yêu của anh?
Khương Chi còn chưa nghĩ ra cách tấn công mục tiêu thì mục tiêu đã ném vũ khí, đầu hàng cô rồi.