Thi Liên Chu nhướng mi rồi nói với giọng điệu thản nhiên: “Có lẽ đây là một cơ hội.”
Ôn Hoa Anh ngẩn người, bà ấy nhìn con trai với ánh mắt nghiêm túc.
Cơ hội gì?
Đương nhiên là lợi dụng mâu thuẫn giữa nhà họ Giang và nhà họ Dương để nhân cơ hội xẻo một miếng thịt của nhà họ Triệu.
Bốn gia tộc lớn ở Hồng Kông chắc chắn là trở ngại lớn cho ban lãnh đạo cấp cao của Hoa Quốc, bọn họ nắm giữ một bộ phận bất động sản đáng kể ở Hồng Kông, nếu như có thể dọn dẹp sạch bọn họ, thì chắc chắn sẽ có lợi cho việc đưa Hồng Kông trở lại Hoa Quốc.
Khương Chi quay sang nhìn Thi Liên Chu một cái, đuôi mắt hơi nhếch lên.
Người đàn ông này đúng là một người có tính tình không tốt, anh không bao giờ quên đào hố cho người khác.
Giang Kinh Xuân nghe không hiểu, nhưng anh ấy lại biết rằng bọn họ sẵn sàng giúp đỡ mình, anh ấy nhất thời xúc động mà nói: “Tôi biết mình đã gặp được quý nhân mà! Tôi biết ngay mà!”
Thi Liên Chu liếc anh ấy một cách hờ hững, hừ nhẹ một tiếng, không nói gì.
Ôn Hoa Anh suy nghĩ một chút, ngước mắt nhìn Giang Kinh Xuân rồi nói với giọng ôn hòa: “Đồng chí, cậu về nhà trước đi.”
Bà ấy sẽ đích thân đến cục cảnh sát một chuyến, Hoa Quốc là Hoa Quốc của tất cả mọi người, không phải thế giới của một vài người có quyền lực, nếu bọn họ coi cục cảnh sát như vườn hoa của nhà mình, vậy thì bọn họ nhất định sẽ phải trả giá cho sự thiếu hiểu biết của bản thân!
Giang Kinh Xuân lo lắng, vội vàng nói: “Tôi không muốn về, tôi có thể đi theo mọi người được không?”
Giang Kinh Xuân sợ hãi, sợ rằng hy vọng khó lắm anh ấy mới có được, sẽ bị bọn họ vứt ra sau đầu trong nháy mắt, nếu là như vậy, lại có ai bằng lòng kéo nhà họ Giang ra khỏi vũng lầy chứ?
Ôn Hoa Anh mím môi, bà ấy biết Giang Kinh Xuân đang suy nghĩ gì.
Bà ấy thở dài nói: “Cậu không cần về chăm sóc cha à? Tôi đang ở khách sạn Thanh Giang, nếu cậu muốn tìm tôi thì chỉ cần đến quầy lễ tân rồi nói tên Ôn Hoa Anh là được.”
DTV
“Ôn Hoa Anh?” Giang Kinh Xuân lặp lại một lần theo bản năng, anh ấy luôn cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc.
Khương Chi ngước mắt nhìn Giang Kinh Xuân, cô không biết nên nói nhà họ Giang là xui xẻo hay may mắn.
Nếu như nói không may, thì Giang Kinh Xuân lại có thể gặp Ôn Hoa Anh, một lão thái thái nhà họ Thi có lòng từ bi bác ái, lúc bà ấy còn trẻ cũng không phải là người vô danh, bà ấy là đóa bá vương hoa có thể kề vai sát cánh với Thi Bỉnh Thiên trong quân đội, là một người phụ nữ có thể nâng nửa bầu trời chân chính.
Bằng không, sao Ôn Hoa Anh có thể áp chế người có tính tình nghiêm túc cứng nhắc như Thi Bỉnh Thiên chứ?
Nhưng mà, mọi góc cạnh sắc bén của bà ấy đều được thu lại sau khi sinh con, khiến bà ấy trở thành người phụ nữ ung dung hòa ái như bây giờ.
“Đừng lo lắng.” Ôn Hoa Anh đứng dậy, vỗ vỗ vai Giang Kinh Xuân.
Thi Liên Chu đã ôm Khương Chi rồi đi ra khỏi tiệm mì.
Thi Liên Chu đứng bên đường, tư thế thẳng tắp như cây trúc tùng, anh giơ tay châm điếu thuốc, đưa lên môi mỏng rồi nhẹ nhàng thở ra một làn khói, cổ áo sơ mi hơi hé mở, để cho làn gió mát lùa vào. Nốt ruồi son trên yết hầu của anh đặc biệt rõ ràng, hấp dẫn cả trái tim và linh hồn của người khác.
Khương Chi nhìn anh, thở dài trong lòng, cô thật sự không bị thiệt mà.
Đột nhiên Thi Liên Chu quay đầu sang nhìn vào mắt cô, anh nhàn nhạt mở miệng: “Em quen anh ta à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-309.html.]
Khương Chi hơi ngạc nhiên, nụ cười hiện lên trên môi đỏ mọng, trêu chọc nói: “Anh quan tâm em như vậy sao, liếc mắt đã nhìn ra rồi à?”
Khương Chi tự cảm thấy biểu hiện của mình rất tự nhiên, cô chỉ ngạc nhiên trong giây lát, nhưng Thi Liên Chu có thể nói toạc ra mọi chuyện chỉ với một câu, điều này cho thấy anh nghiêm túc chú ý đến cô đến chừng nào, nếu không thì anh không thể nhận ra chuyện cô quen Giang Kinh Xuân.
Khương Chi giơ tay nắm lấy tay Thi Liên Chu, không đợi anh mở miệng, cô đã bình tĩnh nói: “Không tính là quen, chỉ biết mà thôi.”
Thi Liên Chu siết c.h.ặ.t t.a.y Khương Chi, anh nhìn cô không nói lời nào.
Khương Chi kể hết cho anh nghe những chuyện liên quan đến thân thế của mình, tuy rằng không phải chuyện gì to tát, nhưng nhà họ Giang cũng có chút căn cơ ở Bắc Kinh, nếu như đụng phải bọn họ, khó đảm bảo sẽ không gây ra chuyện gì đó, cô sợ phiền phức, còn không bằng nói trước với Thi Liên Chu một chút.
Nghe Khương Chi kể xong, Thi Liên Chu khẽ nhướng mày, anh có chút ngạc nhiên.
Anh không ngờ anh chàng ngốc nghếch tưởng chừng như không có não vừa rồi lại là anh trai của Khương Chi.
Thi Liên Chu thở ra một tầng khói mỏng, thấp giọng nói: “Chuyện của nhà họ Giang?”
Khương Chi lắc đầu, nói với giọng rất bình tĩnh: “Em không biết.”
Cô dừng một chút, mi mắt cong cong nói rằng: “Hơn nữa, không phải mẹ anh muốn quản chuyện của anh ấy sao?”
Thi Liên Chu đột nhiên cười khẽ, môi mỏng khẽ hé mở: “Bà Thi luôn thích lo chuyện bao đồng.”
Ôn Hoa Anh đi ra khỏi quán mì, vừa đúng lúc nhìn thấy dáng vẻ Thi Liên Chu mỉm cười, bà ấy nhất thời sửng sốt.
Bà ấy không thể nhớ nổi con trai út của mình bắt đầu không thích cười từ khi nào, cho dù thằng bé có cười thì cũng là cười chế nhạo, giống như thằng bé không quan tâm đến bất cứ điều gì, lạnh lùng đến mức đáng sợ.
Lần cuối cùng lão ngũ cười như thế này, hình như đã là chuyện rất lâu về trước rồi.
Trong lòng Ôn Hoa Anh hơi chua xót, nhưng cũng có chút vui mừng, bà ấy khoác khăn choàng đi đến, giơ tay vỗ nhẹ lưng con trai rồi nói với giọng nghi ngờ: “Lão ngũ, con đang nói xấu mẹ với A Chi đó à?”?”
Thi Liên Chu hơi nhướng mày: “Bà Thi cũng cảm thấy mình có rất nhiều khuyết điểm sao?”
Khóe miệng Ôn Hoa Anh giật giật, bà ấy cũng lười để ý đến thằng nghịch tử này.
Bà ấy quay đầu nhìn Giang Kinh Xuân, ân cần nói: “Chúng tôi về trước đây.”
Giang Kinh Xuân cung kính cúi đầu chào bà ấy, anh ấy nhìn theo bóng lưng của mấy người rời đi thì nắm chặt tay, cảm giác kích động không ngừng dâng trào, anh ấy nóng lòng muốn chạy về nhà.
Nhà họ Giang không sống trong một căn nhà ngang truyền thống mà sống trong một tiểu khu nửa cũ nửa mới.
Giang Kinh Xuân chạy đến nỗi mồ hôi nhễ nhại khắp đầu, nhưng anh ấy không kìm được niềm vui trên mặt, dọc đường đi, rất nhiều người trong tiểu khu đều nhìn thấy, bọn họ đều thầm nghĩ: Con trai thứ hai của nhà họ Giang có phải là đồ ngốc không? Nhà cửa đã tan nát đến mức đó rồi, vậy mà anh ấy vẫn có thể vui vẻ ra ngoài sao?
Giang Kinh Xuân hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của người khác, anh ấy chạy về nhà gõ cửa.
Người mở cửa là một người phụ nữ trạc tuổi Khương Chi, dung mạo không xinh đẹp cho lắm, thậm chí làn da có chút ngăm đen, nhưng sắc mặt của cô ấy dịu dàng, nhìn vào rất thoải mái, cô ấy thắt hai b.í.m tóc dày, tạo cảm giác thoải mái, có vài phần mộc mạc.
Cô ấy là vợ của Giang Kinh Xuân, Thôi Đào.
“Anh về rồi à?! Thế nào rồi? Bán được chưa vậy?” Thôi Đào nhìn thấy khuôn mặt vui vẻ của Giang Kinh Xuân thì cô ấy vui mừng hỏi.