Cận Phong Sa thấy vậy thì muốn nói gì đó nhưng lúc này đã nghe Hổ Tử lên tiếng trước: “Cha có thể đợi thêm vài ngày nữa rồi kết hôn không? Chờ con thắng giải thi kéo co đã!”
Cận Phong Sa không nhịn được bật cười: “Kết hôn cũng đâu thể nào nói là làm ngay, bà của con ở quê nhà đã tìm một nữ đồng chí cho cha, hai ngày sau sẽ đến đây nhưng muốn kết hôn thì phải đợi thêm mấy tháng nữa.
Ngẫm nghĩ, Cận Phong Sa lại hỏi một câu: “Thi kéo co là khi nào?”
Hổ Tử vẫn nói: “Thứ tư ạ.”
Khương Chi đến cung tiêu xã mua một ít quà tặng, lúc cô quay lại bệnh viện thì Tiểu Diệu và Tiểu Qua đã ăn cơm trưa xong rồi.
“Dì Hoàng, đây là một số bánh trái, cháu tặng dì một phần, vất vả dì đã chăm sóc hai đứa bé mấy ngày vừa qua, một phần còn lại cháu muốn tặng cho dì Lâm, làm phiền dì mang về giúp cháu nhé!” Khương Chi đưa quà tặng cho dì Hoàng, khách sáo nói.
Nụ cười trên mặt dì Hoàng càng rõ ràng hơn nhưng bà ấy vẫn từ chối nói: “Ôi, khách sáo như vậy làm gì?”
“Việc nên làm ạ.” Khương Chi khẽ cười.
Trên đời này luôn luôn không thể thiếu đạo lý đối nhân xử thế.
Dì Hoàng mang theo hai túi quà tặng nặng trĩu rời khỏi bệnh viện, cũng coi như hoàn tất giao lại hai đứa bé.
Khương Chi đi lấy nước nóng mang về lau người cho hai đứa bé, sau đó mới để hai đứa nằm trên giường, kể chuyện cổ tích cho hai đứa nhỏ nghe và ngủ trưa.
Nhưng hai nhóc con không nghe nổi chuyện cổ tích, chỉ tập trung nhìn cô, chỉ sợ vừa chớp mắt một cái thì không thấy mẹ mình đâu nữa, trên gương mặt xinh đẹp đều là nụ cười thỏa mãn.
Khương Chi nhìn hai nhóc con, ngẫm nghĩ rồi thăm dò: “Tiểu Diệu, Tiểu Qua, nếu như, mẹ nói là nếu như, nếu như cha của các con trở về rồi, các con có vui không?”
Nghe vậy Tiểu Diệu không lên tiếng, nụ cười trên mặt thoáng rút đi.
Nhưng Tiểu Qua thì ngược lại, trên mật cậu bé cũng không có cảm xúc gì đặc biệt, chỉ nghi ngờ hỏi: “Cha sao? Chẳng phải cha không cần chúng ta nữa sao?”
Khương Chi khựng lại, sau đó trên mặt cũng không có gì thay đổi, cô giải thích: “Cho nên mẹ nói là nếu như, nếu có một ngày, cha của các con muốn đón các con đi, các con có đồng ý không?”
Giọng nói của Tiểu Diệu nhỏ lại nhưng rất gọn gàng, dứt khoát: “Không.”
Khương Chi hơi bất ngờ.
Tiểu Diệu là đứa bé rất ngoan ngoãn, cậu bé không cáu kỉnh cũng không có cảm giác tồn tại nhưng đây là lần đầu tiên Khương Chi nghe Tiểu Diệu nói chuyện bằng giọng kiên định như thế, mà lần trước cậu bé cũng nói không cần cha, đủ để thấy cậu bé rất bài xích nhân vật “người cha” này.
Tiểu Qua thì cau mày nhỏ, vò đầu bứt tai nói: “Vậy mẹ sẽ đi theo cha sao?”
Vừa dứt lời, cậu bé đã bổ sung thêm: “Nếu mẹ cũng không muốn đi theo cha thì con cũng không theo cha. Nếu mẹ, anh cả, anh hai và anh ba đều theo cha thì con cũng đi theo, người một nhà chúng ta sẽ sống chung với nhau.”
Khương Chi nhìn đôi mắt phượng chớp chớp của Tiểu Qua, cô hôn nhẹ một tiếng, nói: “Nếu cha của con là người có rất nhiều tiền, có thể để con ngồi trong xe hơi an toàn, mua bánh bao thịt ăn không hết, ngủ ngon trong một căn phòng lớn thơm tho, êm ái thì sao?”
“Hả?” Trên mặt Tiểu Qua lộ vẻ khó khăn.
Khương Chi bật cười, lòng dạ của mấy đứa bé rất đơn giản.
Đột nhiên, cô nghe thấy Tiểu Qua nói: “Chúng ta không thể đi theo cha nhưng cha cũng có thể đi theo chúng ta, như vậy cả nhà chúng ta có thể cùng ngồi trong xe hơi, ăn bánh bao, ngủ phòng lớn rồi, đúng không?”
Khương Chi quay đầu lại nhìn, cô lập tức đối diện với đôi mắt sáng rực của Tiểu Qua, trong đó còn kèm chút nịnh nọt, đôi mắt cậu bé rất giống Thi Liên Chu.
Khương Chi mỉm cười, nói: “Con đúng là biết tính toán, rất giống mẹ, có năng khiếu kinh doanh.”
“Ha ha, để mẹ chê cười rồi.” Bàn tay của Tiểu Qua gãi đầu, cái miệng nhỏ nhắn hé cười, trông có vẻ đắc ý.
Nghe giọng nói ông cụ non thế này, Khương Chi phải nén cười mà xoa lên đầu cậu bé.
Khương Chi nắm tay Tiểu Diệu, nói khẽ: “Tiểu Diệu, vì sao con không muốn đi theo cha?”
Tiểu Diệu quay đầu nhìn cô, giọng nói non nớt: “Cha không cần mẹ, cũng không cần chúng con.”
DTV
Trong lòng Khương Chi cảm thấy chua xót nhưng cũng không biết nên nói thế nào, trong chuyện này Thi Liên Chu hoàn toàn là người bị hại nhưng nhìn tình hình trước mắt thì Thi Liên Chu vẫn chưa có ý đón mấy đứa bé về, vì vậy Khương Chi cũng tạm gác vấn đề này lại.