Ngày mai, nếu muốn vào trấn Đại Danh bán thịt kho thì số thịt kho còn thừa trong nồi này chắc chắn không đủ bán, vì vậy Khương Chi mua thêm mười cân tai heo, mười cân đuôi heo, năm cân gan, hai mươi cân móng heo và hai mươi cân ruột heo nữa.
Tai heo là ba trăm đồng, đuôi heo là sáu trăm đồng, một cân gan heo cũng mười ba đồng nên năm cân sáu mươi lăm đồng, cộng thêm bốn trăm đồng tiền móng heo và hai trăm sáu mươi đồng tiền lòng heo, Khương Chi phải thanh toán tổng cộng một ngàn sáu trăm hai mươi lăm đồng.
Khương Chi thở dài một hơi nhẹ nhõm. Cảm giác tiêu tiền cũng rất thoải mái.
Tất nhiên với điều kiện tiên quyết là phải có tiền.
Cô mua thêm mấy trăm giấy dai*, hai thùng inox cực lớn và sạch sẽ, ngoài ra còn có một tấm bảng đen, cô sẽ dùng phấn màu viết giá cả của từng loại xuống. Khương Chi còn mua thêm một chiếc đồng hồ nữ bình dân để có thể xem thời gian dễ dàng hơn.
*Giấy dai: Giấy gói hàng loại dày.
Chờ cô chuẩn bị xong tất cả mọi thứ thì tài sản trong hệ thống của cô đã vơi hơn hai ngàn đồng.
Toàn bộ đã sẵn sàng.
Khương Chi dỗ Tiểu Qua ngủ rồi mới bắt đầu nấu một mẻ thịt kho mới.
Mãi đến ba giờ sáng, cô mới vừa ngáp vừa quay về phòng, thế nhưng dường như chỉ vừa ngủ được một lát thì bên ngoài đã vang lên tiếng gọi của Khương Trường Hưng.
Khương Chi dụi mắt, nhìn thoáng qua Tiểu Qua rồi rời giường. Cô mở cửa cho Khương Trường Hưng bước vào.
Cô đến nhà bếp, nhóm bếp lên một lần nữa, cho thịt kho nóng hôi hổi vào thùng inox, thêm vào một ít nước sốt cô đặc, lúc này cô mới nhờ Khương Trường Hưng phụ mình chuyển thùng lên xe bò. Bận rộn một lúc cũng đã qua sáu giờ sáng.
Khương Chi về phòng đánh thức Tiểu Qua, rồi vội vàng nấu bát hành thái cho cậu bé.
Đợi Tiểu Qua ăn xong, mới để cậu bé lên xe bò, đến trường tiểu học.
Khương Chi đưa phần thịt kho đã chuẩn bị xong cho Tiểu Qua, dặn dò: “Đây, con chuyển cái này cho thầy An nhé!”
Tiểu Qua gật đầu, cậu bé ôm thịt kho đi vào trường học.
…
Trên đường đi.
Khương Trường Hưng nói: “Tối hôm qua, anh đã nếm thử món thịt kho em nấu rồi, mùi vị vô cùng ngon, chắc chắn có thể bán chạy!”
Lời này của Khương Trường Hưng không phải nói dối. Tối hôm qua về nhà, quả nhiên họ đã nhìn thấy một ít thịt kho mẹ mình đã để lại trên bếp, trong đó là ruột heo, tuy lúc họ về ăn thì nó đã nguội nhưng mùi vị vẫn cực kỳ thơm ngon, hơi dai, giống như có thể lập tức kích thích khẩu vị.
Cũng vì vậy mà vợ chồng họ đã nấu cơm vào lúc nửa đêm để ăn kèm, sau đó còn bị mẹ anh ấy khiển trách một trận.
Khương Chi ngáp một cái, nói: “Em mượn lời chúc mừng của anh vậy.”
Hai ngày nay cô không được ngủ ngon, chất lượng giấc ngủ rất kém.
Giọng nói của Khương Trường Hưng cũng trở nên tò mò: “Mẹ của anh mới trời vừa sáng thì họ đã lên núi đào măng, em cần nhiều măng núi như vậy làm gì?”
Dưới mắt Khương Chi là quầng thâm màu xanh nhạt, cô mệt mỏi nói: “Không có gì, chỉ bán lấy tiền thôi.”
Khương Trường Hưng thấy tinh thần cô không được tốt, có những lời anh ấy muốn nói nhưng đã bị ngăn lại ở cổ họng, anh ấy không phải người không có mắt nhìn, vì vậy lúc này Khương Trường Hưng chỉ im lặng, tăng nhanh tốc độ xe bò, Khương Chi dựa vào trong xe bò, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Sau đó cô bị tiếng ồn đánh thức.
Khương Trường Hưng nói: “Đến rồi, bây giờ chúng ta đi đâu?”
Khương Chi nhìn ngó xung quanh một lúc, hóa ra là họ đã đến trấn Đại Danh rồi, giọng cô hơi khàn, nói: “Đi thôi! Chúng ta đến con đường gần cung tiêu xã.”
Rất nhanh sau đó xe bò đã đi đến con đường phồn hoa gần cung tiêu xã, người đi qua lại trên đường đều là những người đang vội vàng đi làm.
Khương Chi chờ Khương Trường Hưng cột chắc xe bò, sau đó mới đến hỗ trợ cô chuyển thùng inox xuống, đặt ở ven đường. Lúc này cô mới cất giọng rao rất to: “Mọi người đến xem đi! Thịt kho mới ra lò đây! Tai heo, đuôi heo, gan heo, móng heo đây! Thơm ngon vô cùng! Mau đến đây đi!”
DTV