Trong mắt Trương Nhân đầy sợ hãi và oán hận, đó là một loại biểu cảm mà khi niềm tin cuối cùng chống đỡ trong tim cô ta sụp đổ.
Mắt phượng hẹp dài của Thi Liên Chu vô cùng lạnh lẽo, giọng nói lạnh lùng khiến người ta rùng mình: “Liên quan gì đến tôi?”
Anh thật sự cảm thấy rất phiền.
Phụ nữ thật sự là một sinh vật không khác gì cao da chó, trước đây cũng thế mà bây giờ cũng vậy.
Khương Chi âm thầm tặc lưỡi trong lòng mình, mắt cô liếc thấy đã có một số người từ xa nhìn về phía này rồi, có thể tưởng tượng được động tĩnh bên này đã truyền đi rồi, không chỉ nhà họ Lê mất hết thể diện mà ở thủ đô cũng sẽ xôn xao không nhỏ.
Xem ra vì cô đã xuyên đến đây nên mới có chuyện này xảy ra.
Tất nhiên Thi Liên Chu cũng không thua kém.
Không biết thể chất hấp dẫn hắc ám của hai người họ có thể chữa được không, trong tương lai, nếu họ thật sự kết hôn, có phải cứ hai ngày ba bữa lại có rắc rối đến tìm họ thì mới tính là bình thường không?
Trong thoáng chốc, Khương Chi cũng chìm vào im lặng.
Đột nhiên Trương Nhân ngẩng đầu lên, tròng mắt của cô ta đã đỏ ngầu, giọng điệu tàn nhẫn: “Các người đã không để tôi được dễ chịu thì tôi cũng để các người được thoải mái!”
Khóe miệng Khương Chi co rút. Rốt cuộc là ai trêu chọc ai vậy?
Bỗng nhiên Trương Nhân rút một bình thủy tinh từ phía sau ra, cô ta muốn ném về phía Khương Chi, đã vào giờ phút này nhưng cô ta vẫn cẩn thận tránh Thi Liên Chu ra.
Gương mặt Khương Chi sa sầm, ngay lúc Thi Liên Chu kéo cô lùi lại, đồng thời anh đã nhấc chân dài lên, đá cái bình thủy tinh ngược về phía Trương Nhân theo phản xạ tự nhiên.
Khương Chi cũng thấy may mắn vì mình không phải một cô gái yếu ớt, tay trói gà không chặt.
“Bùm!”
Bình thủy tinh đã nổ tung, dung dịch bên trong bình tung tóe ra bốn phía, rơi vào đầu và mặt của Trương Nhân, ngay sau đó là tiếng thét chói tai, cũng hoàn toàn phá tan không khí yên ả trong của nhà họ Lê.
DTV
Khương Chi nhìn thấy Trương Nhân ngã trên mặt đất, cô ta đau đớn kêu rên thì cô cũng không cười nổi, vốn dĩ là một người phụ nữ xinh đẹp nhưng bây giờ trên đầu cô ta đã toát ra một làn khói đặc, da thịt trên mặt, thậm chí là con mắt đã bị dung dịch trong bình ăn mòn.
Đó là axit sunfuric đậm đặc.
Khương Chi không khỏi bị chọc cho tức giận mà bật cười, cô là một người vô tội, thế mà suýt nữa đã đã bị hủy dung.
Trương Nhân này đúng là điên rồi, cô ta mang ý nghĩ không chiếm được thì phá hủy, vốn dĩ còn cho rằng cô ta sắp kết hôn thì tính tình đã thay đổi nhưng không ngờ chó vẫn không bỏ được thói đớp cứt, vào ngày kết hôn của mình, cô ta vẫn làm loạn như thế.
Lần này thì hay rồi, hại người không thành, bản thân phải hứng chịu.
Mà vẻ mặt Thi Liên Chu bên này cũng vô cùng tức giận, bàn tay anh nắm tay Khương Chi run lên nhè nhẹ.
Lúc này, khách khứa đến tham dự bữa tiệc đã lao đến đây, bao gồm cả Ôn Hoa Anh, Hồ Mỹ Hoa, thậm chí là Lê Đăng Vân vừa mới rời khỏi đây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-321.html.]
“Mau cứu tôi! Đau quá!” Trương Nhân lăn lộn trên mặt đất, cô ta ôm đầu mình, dáng vẻ kinh khủng của cô ta khiến mọi người xung quanh đồng loạt hít vào một hơi khí lạnh.
Người bình thường làm sao có khả năng tiếp xúc với axit sunfuric đậm đặc, ai có thể nghĩ đến chỉ một cái bình nho nhỏ như thế lại có lực sát thương lớn như vậy?
Lê Đăng Vân hoảng hốt chạy đến cạnh Trương Nhân, anh ấy quỳ trên mặt đất, hai tay luống cuống không biết làm thế nào, anh ấy ôm Trương Nhân lên, hốt hoảng hét về phía Lê Minh: “Mau! Lái xe! Đưa đi bệnh viện! Mau đưa đi bệnh viện!”
Lê Minh nghiêm túc nghe theo, lúc này anh ấy cũng không chú ý đến cuộc tranh cãi vừa rồi nữa.
Bác sĩ Trương vội vàng chạy đến, nhìn thấy Trương Nhân yếu ớt, giống như không còn hô hấp đã được Lê Đăng Vân ôm vào lòng thì ông ấy hoảng sợ đến mức hai chân lảo đảo, nước mắt lập tức rơi đầy mặt ngay tại chỗ.
Ông ấy chỉ có một đứa con gái duy nhất thôi!
Bác sĩ Trương quay đầu, hung ác nhìn về phía Thi Liên Chu và Khương Chi: “Con gái tôi mà xảy ra chuyện gì thì các người đều không thoát khỏi liên quan!”
Ôn Hoa Anh vừa nghe nói, đôi mắt phượng trở nên nghiêm khắc, bà ấy bất mãn lên tiếng: “Lời này của ông là có ý gì? Lẽ nào chuyện này còn có thể đổ lên đầu con dâu và con trai tôi?”
Lê Đăng Vân ở bên cạnh đã hốt hoảng, trên đầu đổ đầy mồ hôi, căn bản không để ý đến mà chen lời vào.
“Ở đây chỉ có mấy người bọn họ, không phải họ làm gì còn có thể là ai? Là ai?” Giọng nói của bác sĩ Trương trở nên điên cuồng.
Khương Chi còn chưa kịp mở miệng thì Thi Liên Chu đã thốt lên, giọng nói của anh ẩn chứa sự tàn bạo: “Không thoát khỏi liên quan sao? Thế nào? Chú muốn thế nào? Con gái chú suýt nữa đã làm người yêu của tôi bị thương, việc này đúng là chưa xong đâu.”
Ánh mắt anh nheo lại như một lưỡi d.a.o sắc, cả người như tỏa ra khí lạnh khiến người ta sợ hãi.
Thi Liên Chu nắm chặt cổ tay Khương Chi, anh chỉ sợ hơi lỏng tay sẽ xảy ra chuyện gì khác. Trong chớp mắt vừa rồi, Khương Chi cũng xem như vừa thoát khỏi tử thần, làm sao anh không nổi giận?
Khương Chi trở tay nắm lấy tay anh, ngước mắt nhìn gương mặt đã ngơ ngác của bác sĩ Trương.
Ông ấy giống như không thể tin được người có ý muốn gây tổn thương cho người khác trước lại chính là con gái bảo bối tự tay ông ấy nuôi lớn.
“Bác sĩ Trương không thắc mắc cô ta đã lấy được axit này từ đâu ra sao? Không bằng ông hãy kiểm tra lại trong hòm thuốc của mình xem! Trời hại còn có thể tha thứ nhưng tự mình hại người thì không thể tha. Tôi chưa khởi tố cô ta tội cố ý gây thương tích cho tôi là đã nể tình ông lắm rồi.”
Trọng giọng nói của Khương Chi như lộ vẻ mỉa mai, cô vừa dứt lời mọi người vây quanh cũng đã hiểu sơ lược những gì đã xảy ra.
Cô dâu mới vì yêu mà sinh ra thù hận, có ý muốn tạt axit vào người ta nhưng lại không cẩn thận tự làm tổn thương đến chính mình.
Ánh mắt của khách khứa xung quanh chỉ xoay chuyển quanh bốn người Thi Liên Chu, Khương Chi, Lê Đăng Vân và Trương Nhân, trong ánh mắt của bọn họ vừa cảm thấy kỳ quái vừa phức tạp. Làm sao lại trở nên hỗn loạn thế này?
Sắc mặt của bác sĩ Trương như tro tàn.
Lúc này Lê Đăng Vân đã ôm Trương Nhân đi.
Một buổi hôn lễ đã kết thúc trong hỗn loạn, vẻ mặt của khách khứa đều thổn thức mà rời đi.
Thi Liên Chu cũng lười ở lại nhà họ Lê thêm giây phút nào nữa, anh lái xe trở về nhà khách.