DTV
Khương Chi quan sát Vân Tường, trong lòng thầm nói, bà ấy thật đúng là một người phụ nữ quyến rũ.
Vân Tường nhìn có vẻ đã lớn tuổi rồi, nhưng có lẽ là vì bà ấy chăm sóc bản thân rất tốt, ngoại trừ vết chân chim nhàn nhạt ở khóe mắt thì Khương Chi không thể nhìn thấy ảnh hưởng của tuổi tác trên người bà ấy, Vân Tường không chỉ có khuôn mặt xinh đẹp, mà còn có đường cong lả lướt, giống như mật đào chín vậy.
Lúc cô liếc nhìn Phó Đông Thăng, quả nhiên cô nhìn thấy sự phức tạp trong đấy mắt ông ấy.
Vân Tường quay đầu nhìn đám đông vẫn còn đứng đợi xem trò vui, bà ấy nói với Khương Chi: “Đồng chí, vào nhà uống ly nước đi.”
Khương Chi gật đầu, kéo Tiểu Diệu và Tiểu Qua vào tòa soạn.
Đúng như Phó Đông Thăng đã nói, đây thực sự là một tòa soạn báo nhỏ, có thể nhìn thấy là có tủ sách và bàn làm việc, những chồng báo dày đặc được đặt trên bàn, không còn nhân viên làm việc trong tòa soạn nữa, ngược lại có thêm mấy phần trống không.
Phó Đông Thăng vào cửa, ông ấy vô cùng quen thuộc mà đi tìm giấy vệ sinh để cầm m.á.u cho Vân Tường.
Vân Tường cũng không để ý lắm, rửa tay xong, bà ấy liền rót nước ấm cho Khương Chi và hai anh em Tiểu Qua, nhìn hai đứa nhỏ, bà ấy khẽ cười nói: “Trong tiệm đơn sơ, cũng chỉ có nước lọc để mời khách thôi, xin mọi người thứ lỗi.”
“Cám ơn dì.”
“Cám ơn dì.”
Tiểu Diệu và Tiểu Qua nhìn Khương Chi, sau đó đồng thanh nói cảm ơn.
Khương Chi hài lòng gật đầu, hai mầm non nho nhỏ này đã lớn lên theo đúng hướng mặt trời rồi.
Nhưng nhìn hai anh em Tiểu Qua, cô lại không khỏi nghĩ đến “nghịch tử” vẫn đang ở xưởng luyện thép huyện Thấm, cô lại cảm thấy nhức đầu, ngoài ba đứa nhỏ này ra thì còn có Cẩu Tử, cậu bé này chưa từng được miêu tả trong tiểu thuyết, cô cũng không biết sau này cậu bé trở thành người như thế nào.
Phó Đông Thăng cầm một cuộn giấy đi tới, Vân Tường vừa nhận lấy cuộn giấy thì đã nghe ông ấy nói: “Vương Ngạn Long đâu? Lại chạy ra ngoài đánh bài rồi à?”
Vân Tường hơi dừng tay, sau đó dùng giấy lau m.á.u trên đầu, để lộ ra một vết lõm sâu do bị đánh ở trên trán, bà ấy nói với giọng điệu ảm đạm: “Chắc là vậy.”
Phó Đông Thăng hiếm khi nổi giận, ông ấy nghiến răng mắng một câu: “Tên khốn kiếp này!”
Vân Tường nghe ông ấy mắng chồng mình thì cũng không tức giận, bà ấy chỉ lặng lẽ lau vết máu.
Khóe miệng của Phó Đông Thăng hơi giật giật: “Vân Tường, thật sự không được thì cô vẫn nên ly hôn đi, dù sao thì cô cũng không thể tiếp tục mở toà soạn nữa.”
Những lời này giống như chạm đến thần kinh nào đó Vân Tường, bà ấy lập tức nói: “Ly hôn? Nào dễ như vậy chứ? Tôi từ bỏ cha mẹ để đến với Vương Ngạn Long, ngày thường gặp nhau cũng xem như không thấy, nhiều năm như vậy thì tôi cũng đã quen rồi, tôi cũng không có con cái, ly hôn, tôi còn có cái gì?”
“Chính là vì nhiều năm như vậy rồi! Cô nên kịp thời ngăn chặn chuyện tổn hại bản thân này lại chứ!” Phó Đông Thăng nghiến răng nghiến lợi, giọng điệu của ông ấy hận sắt không thể thành thép.
Vân Tường lại ngẩn người, bà ấy cảm thấy trong lòng đang chảy máu, loại đau khổ này, không phải chỉ cần khóc lớn một trận thì có thể nguôi ngoai được.
Khương Chi ở bên cạnh “Ăn dưa”, nhưng cô cũng nghe được đại khái mọi chuyện từ trong miệng hai người bọn họ.
Lúc Vân Tường còn trẻ không có mắt nhìn người, kết hôn với một tên cặn bã chỉ biết chơi bài, thậm chí còn vì tên cặn bã này mà bỏ rơi cha mẹ anh chị em của mình, cho dù bọn họ đều ở trấn Đại Danh, nhưng bình thường gặp mặt còn không bằng người xa lạ, bà ấy đã rơi vào sâu trong cái lưới do Vương Ngạn Long dệt ra.
Không biết tại sao, cô đột nhiên nghĩ đến 《 Bẫy liên hoàn 》của Trương Ái Linh.
Trương Ái Linh đã nhìn thấu cuộc đời của một người phụ nữ, dường như trong cả cuộc đời của người phụ nữ, đều không thể rời khỏi đàn ông.
“Đừng nói chuyện này nữa, anh đột nhiên tới đây có chuyện gì sao?” Vân Tường không muốn nói tiếp chủ đề này, cho nên bà ấy đổi chủ đề.