Cô bé buông đũa xuống, vội vàng chạy về phòng mình, bàn tay nhỏ phải cố hết sức để kéo giỏ trúc ra ngoài, trong giỏ trúc chất chồng rất nhiều đồ chơi, mà tất cả đều rất nổi bật.
Gương mặt nhỏ của Hồ San San đỏ bừng, cô bé gọi: “Anh, mau đến chơi với em!”
Tiểu Qua và Tiểu Diệu cũng vội vàng đi giúp đỡ, Hổ Tử thì vẫn nhai nuốt từng miếng cơm, liếc mắt nhìn theo, giọng nói còn kèm vẻ đắc ý: “Anh đã chơi hết đồ chơi của Hồ San San rồi.”
Khương Chi cong ngón tay gõ lên trán cậu nhóc: “Đi đi! Chơi với em trai, em gái đi!”
Hổ Tử bĩu môi, lão đại không vui đứng dậy.
Cậu nhóc đi thẳng đến cạnh giỏ trúc, hỗ trợ đổ đồ chơi ra.
“Sột soạt!”
Đồ chơi bị đổ lung tung lên sàn nhà, Hổ Tử xoay người nhặt một cái đinh sắt lên, cậu bé xoay vật trong tay mình, nghi ngờ hỏi: “Cái này cũng là đồ chơi hả? Hồ San San, sao lần trước em không lấy ra cho anh và Nghiên Khoan chơi với?”
Khương Chi cũng ngẩng đầu lên nhìn trong vô thức, khi vừa nhìn thấy vật trong tay Hổ Tử, ánh mắt cô cứng lại.
Cô chợt nhìn về phía Hồ Vĩnh Chí, bàn tay cầm đũa cũng nắm chặt lại.
Lúc này Hồ Vĩnh Chí mới nhìn thấy vật trong tay Hổ Tử, sắc mặt anh ấy cứng đờ. Hồ Vĩnh Chí nhíu mày, vội vàng đi qua, rút cái đinh sắt trong tay Hổ Tử ra, giấu vào người mình mà không để lại dấu vết gì, anh ấy nghiêm túc nói: “Thứ này sắc bén, trẻ con không thể chơi.”
Hổ Tử cũng không để ý đến.
Hồ San San lại cầm một vật khác mang lên cổ mình, cô bé vui vẻ chống nạnh nói: “Hì hì, cho mọi người nhìn cái này, cái này rất ghê gớm đúng không?”
Đó là một cái đèn pin đeo lên đầu khi người ta xuống hầm mỏ, cái đèn mỏ này đã rất cũ kỹ rồi.
Đầu của Hồ San San nhỏ nên cô bé chỉ có thể tròng vào cổ.
Hồ Vĩnh Chí vừa nhìn thấy thì sắt mặt bỗng thay đổi, anh ấy nghiêm khắc quát lên: “Hồ San San! Chẳng phải cha đã nhắc nhở con không được động vào đồ vật trong túi xách kia rồi sao? Vì sao con không nghe lời?”
Ngay khi Hồ Vĩnh Chí muốn lấy lại chiếc đèn mỏ trên cổ Hồ San San thì Khương Chi đã nhanh hơn một bước.
Cô gỡ chiếc đèn mỏ ra, để ở trước mũi mình, ngửi thử, ngay lập tức không nhịn được phải cau mày.
Mùi xác thối.
Cô nhìn qua Hồ Vĩnh Chí, bây giờ cô đã nhớ ra mình từng nghe đến cái tên này ở đâu rồi.
Hồ Vĩnh Chí, đó là một kẻ trộm văn vật khét tiếng trong quyển tiểu thuyết (Ngôi Sao Lớn Thập Niên 80)
Đồng thời đây cũng là một tên trộm mộ đã ở ẩn.
Bầu không khí trong phòng khách như đông cứng lại.
Hồ Vĩnh Chí và Khương Chi nhìn nhau, da mặt kéo căng, sắc mặt càng âm u: “San San, đưa các anh vào phòng trong chơi đi!”
Hồ San San mếu máo, cô bé cũng sợ cha mình như thế này.
Sắc mặt Triệu Ngọc Phương đã trắng bệch, cô ấy đẩy con gái mình vào phòng trong, ngoài miệng còn trấn an: “Được rồi, nhanh vào trong phòng chơi đi, cha mẹ có chút chuyện muốn nói.”
Tiểu Diệu là đứa bé cẩn thận nên lập tức nhận ra không khí không thích hợp lắm.
Cậu bé lập tức chạy đến bên cạnh Khương Chi, đứng sát bên cô, bàn tay nhỏ nắm chặt vạt áo cô.
Trái lại Khương Chi rất tỉnh táo, cô khẽ nói: “Không có việc gì, vào phòng chơi với San San đi, một hồi mẹ gọi thì các con lại ra đây.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-207.html.]
Cái miệng nhỏ của Tiểu Diệu mím chặt, dưới sự thúc giục của Khương Chi, cậu bé mới chịu đi vào phòng Hồ San San.
Hổ Tử kéo tay Tiểu Qua, mặt mặt mờ mịt không biết gì.
Mấy đứa bé vừa vào phòng, cửa phòng đóng kín lại.
Hồ Vĩnh Chí nắm chiếc đinh sắt trong tay mình. À không, phải gọi đó là xẻng Lạc Dương thì càng thích hợp hơn.
Anh ấy không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào Khương Chi, một lát sau, cơ thịt trên mặt khẽ nhăn một cái, giọng nói cũng không còn nhẹ nhàng nữa mà trở nên âm u, cả người giống như dây cung bị kéo căng: “Cô biết những thứ này là gì.”
Hồ Vĩnh Chí dùng giọng khẳng định.
Động tác Khương Chi ngửi cái đèn mỏ đã nhắc nhở anh ấy, cô đã ngửi thấy mùi xác thối.
Triệu Ngọc Phương bị dọa sợ hồn bay phách tán, cô ấy há miệng, run rẩy nói: “Đều… Đều là hiểu lầm cả. Tiểu Khương, em, em cũng không biết những thứ này đâu, đúng không?”
Làm thế nào cô ấy cũng không nghĩ đến Khương Chi lại có thể nhận biết những món dụng cụ trộm mộ này.
Khương Chi liếc nhìn hai người họ, giọng nói cũng không hề run rẩy, giống như ánh mắt của cô vậy: “Đừng căng thẳng như vậy! Ngồi đi!”
Hồ Vĩnh Chí và Triệu Ngọc Phương nhìn nhau, hai người như c.h.ế.t đứng, một lát sau mới chậm rãi đến gần, ngồi vào bàn.
Phía sau lưng của hai người đều toát đầy mồ hôi lạnh, họ cau mày không nói gì.
“Không ngờ “ông tổ” tiếng tăm lẫy lừng đã kết hôn sinh con, ở ẩn trong một xưởng luyện thép nho nhỏ này.” Ngón tay của Khương Chi vuốt bên ngoài ly, giọng điệu như cảm thán.
Vào thập niên 80, 90 là thời điểm mà trộm mộ lộng hành và ngang ngược nhất, cũng là lúc mà những văn vật bị trộm, buôn lậu nhiều nhất.
“Ông tổ” chính là biệt danh người ta gọi Hồ Vĩnh Chí, tổ tiên nhà anh ấy cũng là những kẻ trộm mộ rất nổi tiếng.
Trong nhà mình, Hồ Vĩnh Chí đứng hàng ba, từ nhỏ, anh ấy đã theo cha mình xuống mộ, học được một thân bản lĩnh.
Trong tiểu thuyết, Hồ Vĩnh Chí ở ẩn nhiều năm mà không xuất hiện, cũng không còn làm nghề trộm mộ nữa. Mãi đến mấy năm sau đó, trong một buổi đấu giá văn vật, một cây trâm vàng song điệp khảm bảo thạch vốn đã được Lê Sơ mua bị mất trộm.
Bởi vì cô làm buôn bán cổ vật nên cô đã đọc rất kỹ đoạn nội dung này.
Cây trâm vàng đó được Lê Sơ mua lại làm lễ vật đính hôn với Thi Nam Châu, lúc ấy Lê Sơ đã mua với giá hơn tám trăm hai mươi vạn, thế nhưng lễ vật biểu tượng cho tình yêu của nam nữ chính lại bị trộm mất ở ngay phía sau sân khấu.
Mà ở phía sau sân khấu của buổi đấu giá không phải không có những văn vật khác có giá trị cao hơn, cây trâm vàng đó cũng chỉ là một vật nhỏ trong số đó.
Sự kiện mất trộm này rất lớn, sau cùng nhà họ Thi và nhà họ Lê đã kết hợp, bắt kẻ trộm về quy án.
Kẻ trộm là một người đàn ông trung niên, dáng người mảnh khảnh.
Sau khi bị bắt, kẻ trộm rất tỉnh táo, không khóc cũng không nháo, chỉ cầu xin Lê Sơ cứu đứa con gái mắc bệnh ung thư m.á.u của mình.
Mà theo điều tra, dân chúng mới biết được thì ra người đàn ông trung niên bị bắt này không chỉ là một tội phạm trộm văn vật mà còn là một “ông tổ” trộm mộ khét tiếng, chỉ cần tính đến án trộm mộ cũng đã rất nhiều.
Lúc đọc đoạn này, Khương Chi còn thổn thức.
Một tên trộm mộ đã ở ẩn, vì muốn cứu con gái mình mà phải quay lại nghề cũ, trái lại xem như cũng có tình có nghĩa.
DTV
Khi Hồ Vĩnh Chí nghe thấy Khương Chi gọi anh ấy bằng biệt danh người ngoài gọi mình thì anh ấy vô cùng bất ngờ, vừa giật mình vừa hoảng hốt, nỗi sợ hãi tràn ngập trong lòng khó mà miêu tả được, môi anh ấy cũng run rẩy: “Cô, làm sao cô biết?”
Khi còn là thiếu niên, anh ấy đã trộm không ít mộ nhưng không biết có phải do bị mùi xác thối dưới mộ lây nhiễm hay vì làm nghề này nên bị báo ứng mà khiến cơ thể anh ấy càng ngày càng gầy gò, trước đây anh ấy cũng cao lớn, khỏe mạnh nhưng sau đó, chỉ mới bước được ba bước thì phải thở gấp rồi.
Vì mạng sống, anh ấy đã từ bỏ nghề trộm mộ, thỉnh thoảng cũng làm chút việc trộm cắp, đủ khiến bản thân không phải lo đến cơm áo là được.