Anh ấy giơ tay ra hiệu, một nhóm cảnh sát mặc thường phục từ khắp nơi lao vào trong nhà máy.
Khương Chi cau mày, trầm ngâm nói: “Vương Bằng Phi đã nhận tội, cũng đã cung cấp địa chỉ cụ thể nơi giam giữ người, đội trưởng Vu, làm phiền anh dẫn người đi tìm người cùng với tôi, Vương Tông Phường không phải kẻ dễ đối phó, tôi e là hắn còn khó xử lý hơn cha hắn.”
“Được!” Trên mặt của Vu Vĩ lộ ra sự hưng phấn, anh ấy gật đầu, sau đó chỉ vào hai người cảnh sát nói: “Hai người các cậu, vào trong bắt Vương Bằng Phi về quy án! Việc thẩm vấn giao cho người trong đồn cảnh sát.”
Hai người cảnh sát kia nghe vậy thì lập tức hét lên ‘rõ’, sau đó cầm s.ú.n.g chạy về phía nhà máy thép.
Dọc đường đi bọn họ cũng không gặp phải bất kỳ công nhân viên nào của nhà máy, mãi đến khi hai người họ chạy đến văn phòng của Vương Bằng Phi mới phát hiện tất cả các nhân viên trong nhà máy đều chen chúc đứng trước cửa, ồn ào huyên náo, tò mò vươn người nhìn vào trong văn phòng.
“Tránh ra! Tránh ra! Cảnh sát đang phá án!” Một Cảnh sát giơ thẻ ngành trong tay ra, đi xuyên qua đám người vào trong.
Hai người vừa bước vào đã nhìn thấy Vương Bằng Phi bị trói chặt ở bên trong, bên trong còn có một người đàn ông cao lớn, trên tay cầm chiếc áo khoác đang chuẩn bị đi ra ngoài, khuôn mặt lạnh lùng cực kỳ u ám, trong đôi mắt phượng chứa đầy sự nguy hiểm.
Anh ấy liếc mắt nhìn hai viên cảnh sát kia, mỉm cười, nhưng nụ cười cũng không đạt đến đáy mắt: “Giá áo túi cơm!”
[1] Giá áo túi cơm: Hay còn gọi là kẻ vô tích sự, chỉ biết ăn uống, không biết làm việc. Châm biếm những người bất tài vô dụng.
Ngay cả một vụ bắt cóc cũng không thể giải quyết được, lại còn phải dựa vào một người phụ nữ đứng ra giải quyết, không phải giá áo túi cơm thì là cái gì?
Điều buồn cười hơn nữa là anh đến đây để cứu người, cuối cùng lại trở thành người ở phía sau chịu trách nhiệm giải quyết hậu quả?
DTV
Hai cảnh sát kia bị mắng cũng không hiểu ra sao, nhưng cũng nhận thấy được áp suất thấp quanh người của Thi Liên Chu, lập tức giống như những con chim cút không dám nói gì, để mặc cho anh sải bước rời đi.
Sau đó bọn họ lại cúi đầu nhìn Vương Bằng Phi bị trói chặt kia, không nhìn thì thôi vừa nhìn lập tức kinh ngạc há hốc mồm.
Tên bắt cóc này rốt cuộc đã phải chịu đựng sự tra tấn như thế nào vậy?
……
Khương Chi nhanh chóng đến ngõ Ngà Voi cùng với một nhóm cảnh sát.
Khu dân cư này sau khi cải tạo thì có hoàn cảnh sống cũng khá tốt, Vương Bằng Phi bằng lòng thuê cho Thái Nhiên một căn nhà ở đây cũng coi như rất hào phóng.
Vu Vĩ và Khương Chi đứng ở trong góc, chỉ vào một ngôi nhà hỏi: “Số 213, là chỗ đó sao?”
Khương Chi hơi nheo mắt, hé đôi môi đỏ mọng nói: “Đưa cho tôi một khẩu súng, tôi sẽ lẻn vào đấy. Bên trong chắc chắn không chỉ có một mình Thái Nhiên, thủ phạm chính của vụ bắt cóc lần này rất có thể là Vương Tông Phường, con trai của Vương Bằng Phi, sau khi mọi người nghe được tiếng s.ú.n.g thì lập tức phá cửa đi vào nhé.”
Vu Vĩ kinh ngạc nói: “Cô biết cách sử dụng s.ú.n.g sao??”
Lúc trước khi ở nhà máy thép, bởi vì tiếng đúc và tiếng máy móc trong xưởng quá ồn ào, cho nên bọn họ đứng ở bên ngoài không nghe thấy được tiếng súng.
Khương Chi liếc mắt nhìn anh ấy một cái, nói: “Tôi biết một chút, được rồi, đừng lãng phí thời gian, con trai của tôi vẫn chưa được cứu đâu”.
Khóe miệng Vu Vĩ có chút giật giật, hình như anh ấy bị coi là một công cụ hình người rồi thì phải, rốt cuộc ai mới là đội trưởng vậy?
Tuy nhiên, từ sự phân tích chính xác bạn đầu của Khương Chi cho đến việc thuận lợi dụ Vương Bằng Phi nói ra sự thật và giúp bọn họ bắt giữ thành công hắn ta, tất cả đều khiến anh ấy nhìn thấy được tài năng của người phụ nữ này, nếu như được thì anh ấy muốn mời cô gia nhập sở cảnh sát huyện Thấm.