Đản Tử chớp mắt, cẩn thận suy nghĩ, gật đầu nói: “Được ạ, vậy sau này mẹ gọi con là tiểu Qua đi.”
Đản Tử, à không, sau đó Tiểu Qua bắt đầu kể cho Khương Chi nghe những chuyện xảy ra ở trường học, từ đầu đến cuối, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, trong mắt cậu cũng tràn đầy sự vui vẻ không thể che giấu được, sau khi nghe được lời khen của Khương Chi thì cậu nâng cằm lên tỏ vẻ cực kiêu ngạo.
Vẻ mặt của Khương Chi cũng dịu dàng mỉm cười.
Đứa trẻ này đã thay đổi rất nhiều so với khi cô mới đến đây, đây là một hiện tượng rất tốt.
Mùi lợn sữa nướng lan tỏa rất xa, người đầu tiên ngửi thấy là Khương Vượng ở nhà bên cạnh.
Cậu nhóc vốn đã đi ngủ rồi, đang mơ mơ màng màng thì đột nhiên ngửi thấy một mùi thịt kỳ lạ, mùi hương này còn thơm hơn cả bánh nhân thịt mà bà nội cậu làm, ngửi xong không khỏi chảy nước miếng, cơn buồn ngủ lập tức biến mất, hoàn toàn không ngủ được nữa.
Khương Vượng còn nhỏ, sao có thể quan tâm nhiều chuyện như vậy, nghĩ sao nói đấy, lập tức hét lên: “Bà nội, cháu muốn ăn thịt!”
Khương Quế Phân đang ngủ ở phòng bên cạnh, bà ta cũng đã ngửi thấy mùi thịt từ lâu rồi, bà ta dùng ngón chân đều có thể đoán được đây đều là do nhà bên cạnh làm, bà ta vốn dĩ đã khổ sở nhẫn nhịn, món cháo loãng buổi tối đã tiêu hóa hết từ lâu, hiện tại nghe xong lời nói của Khương Vượng thì trong đầu bà ta dâng lên một trận lửa giận.
Bà ta ngồi bật dậy, thầm mắng: “Đồ quỷ đòi nợ, ăn thịt gì hả? Đi ngủ đi!”
Khương Vượng không hài lòng, lập tức lăn lộn ở trên đất nói: “Không, cháu muốn ăn thịt, cháu phải nói cho ba mẹ cháu biết bà không cho cháu ăn thịt!”
Nghe xong những lời này của nó, sắc mặt của Khương Quế Phân càng trở nên khó coi.
Ba mẹ của Khương Vượng đều làm việc ở huyện Thấm, hiếm khi trở về, chồng bà ta mất sớm, tiền sinh hoạt trong nhà đều dựa hết vào hai vợ chồng con trai, đừng thấy tính tình bà ta nóng nảy không chịu nhường ai, nhưng trên thực tế bà ta vẫn phải nhìn sắc mặt của con dâu mà sống.
Trong lúc nhất thời, cảm giác đói bụng và sự bực bội khi phải chìa tay xin tiền để sống lập tức ùa lên trong đầu bà ta.
Bà ta mặc áo khoác, bước nhanh ra ngoài, xuyên qua hàng rào có thể nhìn thấy thịt lợn nướng trong tay của Khương Chi, màu vàng cam bóng của món thịt lợn nướng còn sáng hơn cả ngọn đèn dầu, mùi thơm kỳ lạ xông thẳng vào mũi người ta!
Khương Quý Phân vừa tức vừa thèm.
Bà ta lại nghĩ đến lần trước bị Khương Chi Tử đánh, lúc đó bà ta chưa kịp phản ứng lại, cho nên đành chịu thua, nhưng lúc này không thể nhịn được nữa.
Nghĩ như vậy, Khương Quế Phân lập tức quay qua quay lại, lớn tiếng hét: “Mọi người nhanh đến đây nhìn đi, cái con khốn Khương Chi Tử này thật sự vô tâm, chị hai của cô ta đều bị lợn rừng gặm mất một nửa cái mạng rồi mà cô ta còn có tâm trạng nửa đêm ở chỗ này nướng thịt ăn!”
“Mọi người, đừng ngủ nữa, đều dậy mà xem này.”
Giọng nói của Khương Quế Phân càng ngày càng lớn, bà ta quyết tâm, hôm nay nhất định phải hủy hoại hoàn toàn thanh danh của Khương Chi Tử, tốt nhất để cho mọi người biết cô là cái loại người gì, để cô bị đuổi ra khỏi thôn Khương gia!
Sắc mặt Khương Chi lạnh lùng.
Khương Quế Phân quả thực đúng là một kẻ chuyên thích gây chuyện, cô chỉ đang nướng thịt cũng có thể khiến bà ta chạy đến gây rắc rối.
Nhưng mà, chị hai của cô bị lợn rừng cắn?
Tin tức này làm cô hơi bất ngờ.
Chị hai của cô, Khương Lê Hoa, là người có tính cách ôn hòa nhất trong số các chị em, nói thẳng ra chính là một người yếu đuối, lúc chưa lấy chồng, mọi việc trong nhà đều do một mình cô ta làm, sau khi lấy chồng lại càng thêm xui xẻo, chồng của cô ta là một tên côn đồ ăn không ngồi dồi, không chịu đi kiếm tiền.
Gia đình của Khương Lê Hoa có hai cô con gái, mặc dù đều có cha mẹ, nhưng cuộc sống của hai cô bé đó chẳng khác gì cuộc sống của Tiểu Qua.