Lâm Huệ Chi đột nhiên nói: “Đúng rồi, hai ngày nữa Đăng Vân kết hôn, lần trước Thiên Tứ tới đưa thiệp mời cho cháu nhưng cháu không có ở bệnh viện, chuyện này cháu không biết đúng không?”
“Lê Đăng Vân kết hôn sao?” Khương Chi hơi kinh ngạc, lắc lắc đầu.
“Đúng vậy, ai mà có ngờ được chứ, đột nhiên lại nói muốn kết hôn, nhưng mà, Đăng Vân đã đến tuổi, cũng nên kết hôn rồi.” Lâm Huệ Chi lắc đầu, nhà bọn họ cách nhà họ Lê rất gần, lại là người quen cũ, đột nhiên đứa con nhà bên cạnh muốn kết hôn khiến bà ấy có chút không quen.
“Ngày mai cháu về trấn Đại Danh nên cháu không thể tham dự được hôn lễ của Lê Đăng Vân, nhưng cháu sẽ gửi tiền mừng.” Khương Chi cười khẽ, cũng không quá rối rắm về vấn đề này, dù sao cô cũng không thân thiết lắm với Lê Đăng Vân.
DTV
Nhiều lắm thì cô cũng chỉ được coi là ân nhân cứu mạng của anh ấy mà thôi.
Nói tới ân nhân cứu mạng, lại không khỏi nhớ tới Triệu Cam Đường, cũng không biết sau này còn có thể gặp lại hay không.
“Ha ha, cháu không tham dự hôn lễ của Đăng Vân, nhưng đến lúc Thiên Tứ kết hôn thì cháu nhất định phải tới nhé, cũng không biết sau này tên nhóc đó có thể tìm được người vợ như thế nào.” Nói tới chuyện kết hôn của con trai, Lâm Huệ Chi lại huyên thuyên giống như một người phụ nữ bình thường.
“Nhất định sẽ không chọn lầm.” Khương Chi nói.
An Thiên Tứ là người tốt, chỉ cần không bị kẻ da mặt dày như Khương Quế Hoa tính kế, có thể yêu đương kết hôn thì sẽ tìm được người phù hợp thôi, điểm này không cần phải lo lắng.
Lâm Huệ Chi nghe thấy thoải mái, cười nói: “Không cầu gì khác, có thể xinh đẹp như cháu là được.”
Khương Chi khẽ nâng cằm, khuôn mặt tươi vui nói: “Vậy thì lại không dễ.”
Lâm Huệ Chi bỗng chốc bật cười khiến mi mắt cong cong: “Sao lại không dễ chứ? Nghe nói vợ của Đăng Vân là người Thượng Kinh, rất xinh đẹp, ăn mặc thời trang, nghe nói sau này muốn cùng Đăng Vân đến Thượng Kinh sinh sống đấy.”
“Người Thượng Kinh?” Khương Chi hơi nhướng mày.
Có lẽ là do Thi Liên Chu, hiện giờ cô vô cùng nhạy cảm với hai chữ “Thượng Kinh”.
Lâm Huệ Chi gật gật đầu, nói: “Nghe nói ba cô gái đó trước đây là bác sĩ quân y, cứu được đại thủ trưởng, sau đó nghỉ hưu đến bệnh viện trấn Đại Danh làm bác sĩ.”
Mới vừa nói tới đây, đột nhiên Lâm Huệ Chi nhớ tới Khương Chi chính là người của trấn Đại Danh, cười nói: “Không phải cháu cũng là người của trấn Đại Danh sao? Nghe Đăng Vân nói lần trước ở đồn công an, ba cô gái đó còn băng bó miệng vết thương cho cháu, cháu có biết người đó không?”
Nghe vậy, Khương Chi lấy làm lạ, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Trương Nhân? Lê Đăng Vân?
Đột nhiên, cô nhớ tới lần trước khi gặp mặt Trương Nhân ở bệnh viện, trong tay cô ta cầm thiệp mời đám cưới.
Xem ra là không sai, nhưng mà, hai người không liên quan gì tới nhau sau lại đến được với nhau chứ?
Khương Chi nhất thời thổn thức, trước đây Trương Nhân nhiệt tình theo đuổi Thi Liên Chu, tiếc là đã không được đáp lại chút tình cảm nào, còn nhiều lần gặp trở ngại, bây giờ mới qua bao nhiêu lâu mà đã kết hôn với Lê Đăng Vân chứ?
Chuyện đời khó đoán.
Sự kinh ngạc ngắn ngủi qua đi, Khương Chi thản nhiên hỏi: “Sao họ lại quen biết nhau?”
Mỗi người có duyên phận của riêng mình, đối với đoạn nhân duyên khó hiểu này thì cô không bày tỏ ý kiến gì, xem như là nghe chuyện tán gẫu.
Lâm Huệ Chi trầm ngâm nói: “Nghe nói là trước đây bọn họ đã từng gặp ở Thượng Kinh, sau đó không có tin tức, vậy mà, khoảng thời gian trước lại đột nhiên gặp lại, nghe nói là Đăng Vân thích con gái người ta, kiên trì theo đuổi nên chuyện tốt này liền tới.”
“Ai, nếu Thiên Tứ nhà chúng ta cũng có phần kiên trì này, chỉ sợ dì đã có cháu để bế rồi.”
Lâm Huệ Chi lại nhìn Khương Chi, nhớ tới đứa con trai của bà ấy cả ngày chỉ rúc ở quê thì giọng điệu lại có chút hận sắt không thành thép.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-266.html.]
“Việc tốt thường khó đến, có lẽ không bao lâu nữa là dì sẽ được làm bà nội rồi.” Khương Chi nở nụ cười, an ủi vài câu.
Lâm Huệ Chi cười vỗ tay Khương Chi tay: “Mượn lời tốt đẹp của cháu.”
Hai người đi vào trong xưởng rồi chia tay nhau, Khương Chi dẫn theo mấy đứa nhỏ đi về khu nhà ở.
Lúc này đúng là thời gian công nhân viên chức tan tầm, mọi người vừa đến cửa, Cận Phong Sa vừa về tới, trên người anh ấy mặc quần áo làm việc, khi nhìn thấy mọi người rõ ràng có chút kinh ngạc, nhưng vẻ mặt cô đơn lại bình tĩnh, trong mắt cũng có ý cười.
Anh ấy bước nhanh tới, giọng điệu vui mừng: “Sao mọi người lại đến?”
Hổ Tử thở dài, giơ tay nắm chặt lấy tay của Cận Phong Sa: “Mở cửa trước đi, chúng ta đi vào rồi nói.”
Lòng của Cận Phong Sa chợt trầm xuống, có suy đoán mơ hồ, hầu kết anh ấy hơi chuyển động, không nói thêm gì nữa, mở cửa ra.
Hổ Tử dẫn mấy em trai vào phòng, Khương Chi thì ngồi trên ghế sô pha, trong tay cầm nước ấm do Cận Phong Sa rót, giọng nói nhẹ nhàng du dương: “Ngày mai tôi định đưa mấy đứa nhỏ trở lại trấn Đại Danh.”
Đôi tay đặt trên đầu gối của Cận Phong Sa run lên, nhìn Khương Chi, phải một lúc lâu sau mới nói: “Là thật sao, ừm, cũng nên trở về.”
Khương Chi gật đầu, khách sáo nói: “Chúng tôi sống ở số 8 ngõ Trúc Lan ‘nhà xuất bản Thanh Phong Du’, anh nhớ Hổ Tử thì có thể đến trấn Đại Danh gặp thằng bé, tôi tin nhóc con nhìn thấy anh cũng sẽ rất vui.”
Cận Phong Sa nghe vậy sửng sốt, thở phào một hơi, ý cười cũng nhẹ nhõm hơn: “Vâng, chắc chắn tôi sẽ đến thăm Hổ Tử.”
Khương Chi nhìn anh ấy một cái, gật đầu.
Trong bầu không khí trầm mặc, Khương Chi tán gẫu: “Công việc của anh ổn chứ?”
Cận Phong Sa lắc đầu: “Không có chuyện gì, có thể đi làm bình thường.”
Sau khi trò chuyện vài câu, cửa phòng mở ra, Hổ Tử đeo chiếc túi nhỏ, cúi đầu đi ra khỏi phòng, cậu bé đặt m.ô.n.g ngồi cạnh Cận Phong Sa, đầu gần như gục lên đùi anh ấy.
Vành mắt Cận Phong Sa cay cay, hít hít mũi, xoa đầu Hổ Tử: “Không sao đâu, vài ngày nữa ba lại đi gặp con, được không?”
Hổ Tử đột nhiên ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ vẫn còn đọng nước mắt: “Thật sao?”
“Thật! Ba đã lừa con bao giờ chưa?” Cận Phong Sa mở miệng cười.
Hổ Tử nghiêm túc nhìn anh ấy, một hồi lâu mới gật đầu, chợt tỏ vẻ già dặn mà thở dài, nắm lấy tay Cận Phong Sa, vỗ lên mu bàn tay của anh ấy, dặn dò: “Con đi rồi thì ba cũng đừng quên nấu cơm, tan làm đúng giờ, đi ra ngoài xem phim, nói không chừng còn có thể gặp được cô gái tốt, Dư Hồng Mai thì quên đi, biết không?”
Nghe cậu bé dặn dò anh ấy như dặn dò con trai thì Cận Phong Sa đột nhiên dở khóc dở cười.
“Còn có bà cụ đó của nhà ba, tính tình rất tệ, mắt kém, ba cũng đừng nghe lời của bà ta quá, có những người mẹ cũng không phải người tốt, ba hiểu ý con chứ? Ba xem bà ấy, trước đây cũng chẳng ra sao.” Vừa nói, Hổ Tử còn nhẹ liếc mắt nhìn Khương Chi một cái.
Khóe miệng của Khương Chi giật giật, tên nhóc này.
“Được rồi, ba lớn như vậy rồi, có cần con phải nói nhiều như vậy không?” Cận Phong Sa lắc đầu không nói nên lời.
Anh ấy dừng một chút, lại nói: “Con còn nói người khác có tính tình xấu, tính tình của con cũng đâu có tốt, khi trở về để ý cảm xúc của mẹ con nhiều chút, đừng cái gì cũng nói, con nít con nôi, hàng ngày cười nhiều vào, đừng suốt ngày xụ mặt như dì ghẻ, thật khó coi.”
Đôi “Ba con giả” này bèo nước gặp nhau, từng có một đoạn duyên phận ba con, cha một câu con một câu quan tâm dặn dò đối phương.
Khương Chi nhìn mà cảm động, lòng người thay đổi, trong mấy đứa nhỏ mà nói, vẫn là Hổ Tử may mắn nhất.
Cận Phong Sa tốt bụng, hy vọng sau này anh ấy có thể gặp được người phụ nữ tốt phù hợp, sinh cho anh ấy một đứa con, mặc dù cô không tin lắm vào câu người tốt sẽ gặp được điều tốt, nhưng cô hy vọng những lời này có thể đúng trên người Cận Phong Sa.