Hổ Tử nghe vậy thì phồng miệng tức giận như một con ếch xanh nhỏ đang phẫn nộ.
Khương Chi che miệng thằng bé lại, cũng chặn lại lời nói mà thằng bé sắp thốt ra.
Trên đôi môi đỏ mọng của cô hiện lên nụ cười, tiến lên vài bước, kéo lấy bàn tay thon dài của anh ấy, khi chạm vào găng tay da dê lạnh lẽo của anh thì cô không khỏi rùng mình một cái.
Cô nói: “Sao có thể như vậy được? Muốn trèo lên đầu em làm mình làm mẩy, cũng không phải chuyện dễ dàng gì đâu.”
Thi Liên Chu nhướng mày, siết chặt đôi tay trắng nõn mềm mại trong tay.
Sự lấy lòng đột ngột của Khương Chi, mặc dù anh biết đó cô chỉ đang giả vờ để đạt được mục đích của mình, nhưng anh vẫn cảm thấy rất hưởng thụ, anh cảm thấy trong lòng mình dễ chịu hơn, tâm trạng không vui trong khoảng thời gian này cũng trở nên thoải mái hơn rất nhiều.
Anh đột nhiên bắt đầu sinh ra ý tưởng muốn đưa cô về Bắc Kinh.
Vu Vĩ kêu người dẫn hai nghi phạm “Bị tra tấn” đi, khi chuyển ánh mắt tới “Gia đình ba người”, sắc mặt có chút cổ quái và do dự, nhưng nghĩ đến chuyện phải bàn giao cho đồn công an thì anh ấy vẫn cắn răng đi qua.
Nghe thấy tiếng bước chân, Thi Liên Chu quay đầu nhìn về phía Vu Vĩ, ánh mắt nhàn nhạt.
Vu Vĩ dừng bước, cười nói: “Không phải tôi cố ý quấy rầy gia đình ba người các anh, nhưng mà, con đã tìm được rồi, vẫn phải về đồn công an một chuyến, đồng chí Khương, cô thấy sao?”
Khương Chi ngoái đầu nhìn lại Hổ Tử đang trốn ở phía sau cô, trầm ngâm một lát, vừa định mở miệng thì đã nghe giọng nói lạnh lùng của Thi Liên Chu: “Mọi người trở về nghỉ ngơi đi, chuyện còn lại để tôi xử lý.”
Anh vừa dứt lời, ngoài hẻm nhỏ đã truyền đến những tiếng bước chân chỉnh tề đều đặn.
Chẳng bao lâu, Lê Minh mặc bộ trang phục ngụy trang đi từ ngoài sân vào, đi bên cạnh anh ấy là Tạ Lâm với vẻ mặt lo lắng.
“Anh năm!” Lê Minh nhìn thấy Thi Liên Chu, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Anh ấy nhận được điện thoại liền vội vã chạy từ trấn Đại Danh tới, lo sợ xảy ra chuyện gì, nhưng mà với một vụ án bắt cóc nho nhỏ, sao lại có thể gióng trống khua chiêng kêu anh ấy tới như vậy? Điều này lại không giống tác phong làm việc của Thi Liên Chu.
Nghĩ như vậy, Lê Minh liền đặt ánh mắt lên trên người của Khương Chi.
Anh ấy nhe răng cười, khuôn mặt lạnh lùng chợt tươi như hoa nở mùa xuân: “Đồng chí Tiểu Khương, chúng ta lại gặp nhau rồi!”
Khương Chi khẽ mỉm cười gật đầu với anh ấy.
Lúc này, một cái đầu nhỏ thò ra từ phía sau cô.
Ánh mắt Lê Minh sắc bén, lập tức nhìn thấy khuôn mặt thông minh đầy nghị lực của Hổ Tử, anh ấy lập tức giơ tay chỉ Hổ Tử, sắc mặt đỏ bừng, đôi mắt trợn lên tròn xoe, dáng vẻ như bị sét đánh.
“Cái này…… Cái này, nó…… Cậu bé…… Cô…… Tôi……” Cổ họng Lê Minh co rút lại, kích động đến mức không nói nên lời, phải một lúc lâu sau, mới hét lên: “Anh năm!! Đây là con trai của anh sao?!!”
Lời của anh ấy vừa dứt, Tạ Lâm đứng cách đó không xa cũng run rẩy toàn thân vì chấn động.
Con trai?
Con trai của ai?
Thi Liên Chu nhíu mày liếc mắt nhìn Lê Minh một cái, giọng điệu đều đều: “Có gì phải kinh ngạc.”
Nghe xong câu này, Lê Minh hận không thể phun ra một ngụm máu.
DTV
Nhìn người này đi, dùng giọng nói bình tĩnh nhất, nói những câu kiêu ngạo, không kiềm chế nhất!
Chưa kết hôn đã có con!
Thi Liên Chu!
Ngũ gia nhà họ Thi tiếng tăm lừng lẫy ở Thượng Kinh, Thi Liên Chu độc thân hơn hai mươi năm, lại tự nhiên xuất hiện một đứa con trai! Anh nói chuyện này có hiếm có không?