Chủ quầy là một người phụ nữ, cô ta trên dưới ba mươi tuổi, dáng vẻ cũng được tính là xinh đẹp nhưng cô ta trang điểm rất dày làm tăng thêm vẻ phong trần trên người, cô ta ăn mặc cực kỳ sang trọng, trên đầu còn đội một chiếc mũ nồi.
Khương Chi chỉ nhìn thoáng qua rồi thu hồi ánh mắt, cô chủ tập trung nhìn lên quầy hàng.
Thứ người chủ quầy hàng này bán là một số bình sứ, đồ sứ, đồ điêu khắc, đồ bằng ngọc, tranh chữ. Cô ta là người bán đồ cổ đã nhiều năm, hàng hóa cô ta nhập về đây cũng theo bộ, hễ có người hỏi giá, cô ta sẽ thì thầm về lịch sử và câu chuyện của món đồ đó với khách hàng.
Khương Chi cũng lắng nghe một lúc, cô hơi cau mày vì câu chuyện cô ta kể rất dễ nghe, không biết đã tiêu phí bao nhiêu tế bào não của cô ta rồi.
Nhưng theo Khương Chi thấy, hàng hóa trong quầy hàng này đều là giả, thế nhưng sau khi kể một câu chuyện thì lực chú ý của người mua đã chuyện từ đồ vật đến câu chuyện mà cô ta biên soạn bậy bạ để tăng thêm mấy phần đáng tin.
Khương Chi còn chú ý thấy khi chủ quầy đang bán hàng, thỉnh thoảng còn hỏi vài thuật ngữ có liên quan đến món đồ, để cô ta có cơ sở phán đoán người mua có phải là người trong nghề hay không, cũng như phán đoán trình độ hiểu biết của đối phương đối với món đồ cô ta đang nói.
Chính vì cô ta biết tận dụng để buôn bán nên quầy hàng của cô ta cũng tốt hơn những người khác rất nhiều.
Chỉ trong chốc lát sau mà cô ta đã bán được ba món, trong túi cũng chất đầy đồng Hồng Kông.
Trần Cẩm đã chú ý đến Khương Chi từ lâu rồi.
Khương Chi xinh đẹp rất thu hút sự chú ý của người khác nhưng vừa nhìn cũng biết cô không phải một người thiếu tiền.
Thấy khách hàng đã thưa bớt, Trần Cẩm lập tức thừa dịp nói: “Quý cô, cô hợp ý món nào chưa?”
Khương Chi không nhanh không chậm, chỉ nói chuyện phiếm: “Cô đã làm việc ở chỗ này rất lâu rồi à?”
Trần Cẩm nhìn cô, cười nói: “Cũng để kiếm miếng cơm ăn mà thôi.”
Khương Chi không hỏi nhiều nữa, cũng chỉ đứng trong chốc lát rồi rời đi, sau một vòng đi dạo như thế, cô tốn mười đồng mua mấy đồng xu xưa, đây là Quang Tự Nguyên Bảo, tuy có phẩm chất bình thường nhưng nếu đến thời đại sau này cũng có thể bán được cái giá tốt.
Cổ vật, văn vật quý hiếm, nếu bề mặt đồng xu này có độ bóng tự nhiên và được bảo quản tốt thì sau này cũng có thể bán hơn trăm vạn.
Trong tay cô có mấy đồng xu, không hơn trăm vạn nhưng mấy vạn thì vẫn được giá.
Thời gian đã rất muộn rồi, cô cũng không tiếp tục đi dạo ở chợ đêm nữa mà đi thẳng về. Thế nhưng trùng hợp chính là khi cô vừa về đến tiểu khu, mới bước xuống xe thì đụng phải nữ chủ quầy hàng đồ cổ trong chợ đen vừa rồi.
Trần Cẩm cũng nhận ra Khương Chi, cô ta thả cái túi lớn chứa đầy hàng trong đó xuống, quen thuộc nói: “Trùng hợp như vậy sao? Cô cũng ở nơi này à?”
Khương Chi gật đầu, tuy nhiên vẻ mặt lại không có nhiều thay đổi.
Trần Cẩm nhún vai, cũng không tiếp tục nhiệt tình sau khi bị thờ ơ như thế nữa, sau đó chỉ nói một tiếng tạm biệt với Khương Chi rồi xách bao lên đi vào tiểu khu.
Khương Chi giống như có điều suy nghĩ mà nhìn theo bóng lưng rời đi của cô ta, một lúc lâu sau đó cô mới nhấc chân đi về phía nơi ở của mình.
Khương Chi vừa bước vào nhà đã nhìn thấy Cố Tuyển đang ngồi phía bên kia của bàn ăn mà trên bàn thì đầy đồ ăn ngon, anh ấy vừa nhìn thấy Khương Chi đã hé miệng cười nói: “Ồ, chị dâu về rồi à? Tạ Lâm vừa mua cơm tối về, ăn chút gì không?”
Nghe thấy tiếng động, Tạ Lâm mặc tạp đề cũng đi ra từ phòng bếp, anh ấy nhiệt tình thốt lên: “Đồng chí Khương!”
Hiện tại Tạ Lâm đã nghiêm túc xem Khương Chi là bà chủ, vì vậy ngoại trừ nhiệt tình thì trong giọng nói của anh ấy còn kèm vẻ nịnh nọt.
Khương Chi nhếch đuôi lông mày: “Thi Liên Chu còn chưa về à?”
“Ừ, cậu ấy có cuộc họp nên trễ hơn chút nữa mới có thể trở về.” Cố Tuyển cầm cái bánh bao trong tay, nói.
Khương Chi ngạc nhiên, cô rửa tay sạch sẽ và ngồi vào bàn: “Cuộc họp? Anh ấy cũng có kinh doanh ở Hồng Kông này sao?”
Cố Tuyển còn ngạc nhiên hơn: “Cô thế mà không biết hả? Cậu ấy không chỉ có công ty sản xuất phim đâu. Cô cho rằng cậu ấy dựa vào tài nguyên ở đâu để quay được nhiều bộ phim như thế? Chậc chậc! Con cái cũng đã có rồi mà cô còn không biết rõ của cải của cậu ấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-244.html.]
Khương Chi chỉ cười mà không nói.
Lúc đang ăn cơm, Cố Tuyển cũng không hề nhàn rỗi, anh ta nhìn cô dò xét: “Cô mới đi chợ đêm về à?”
“Ừ.” Khương Chi nhìn anh ấy.
Cố Tuyển vui vẻ nói: “Trên người cô có mùi đồ ăn vặt ở chợ đêm, lúc còn đi học ở đây, tôi cũng đến đó không ít lần.
Lúc nói chuyện, giọng nói của Cố Tuyển như đang hồi tưởng lại, có lẽ cuộc sống thời đại học khi ở Hồng Kông này của anh ấy có nhiều kỷ niệm rất khó quên.
Sau khi ăn tối xong, Thi Liên Chu vẫn chưa trở lại, Khương Chi cũng không tiếp tục ngồi ở phòng khách nữa, cô quay về phòng mình, tiếp tục viết bản thảo, còn tiện tay phác họa sơ bộ cho ngôi nhà ở nông thôn của mình, đợi sau khi trở về, cô sẽ thuê công nhân bắt đầu thi công.
Khương Chi bận rộn mãi cho đến mười giờ tối mà Thi Liên Chu vẫn chưa trở lại, cô cũng không có ý định chờ anh nên tắm rửa một cái, thay đồ ngủ rồi chui vào chăn, rất nhanh sau đó cô đã ôm chăn ngủ say sưa.
DTV
Khương Chi bị đánh thức bởi mùi rượu.
Cô mở mắt và nhìn thấy Thi Liên Chu ngồi cạnh giường nhờ vào ánh trăng, ngón tay anh đang vuốt ve môi cô, trên người mang mùi rượu.
Cô vuốt thái dương mình, duỗi người rồi ngồi dậy: “Anh về rồi à? Đã uống rượu hả?”
“Ừ.” Giọng nói của Thi Liên Chu hơi khàn nhưng vô cùng dịu dàng, hoàn toàn khác với giọng điệu hờ hững trước kia.
Khương Chi đưa tay sờ mặt anh: “Say rồi sao?”
Thi Liên Chu có thể cảm nhận được ngón tay tinh tế đang di chuyển trên mặt mình, đôi mắt đen của anh trở nên u tối, hầu kết trượt lên trượt xuống: “Không. Anh đi tắm rửa đã.”
Dứt lời anh đã đứng lên, cởi bỏ chiếc áo khoác bị không khí lạnh bên ngoài ám vào, lấy khăn tắm rồi vào phòng tắm.
Khương Chi nghe thấy tiếng nước chảy thì hoàn toàn tỉnh táo lại.
Cô vén mái tóc đen nhánh của mình ra sau lưng, trên mặt ửng đỏ mất tự nhiên, cơ thể cũng căng thẳng.
Rất nhanh sau đó Thi Liên Chu đã ra khỏi phòng tắm, mái tóc của anh lộn xộn và mang theo hơi nước, trên người vẫn còn ướt.
Anh đi đến cạnh giường, vén chăn chui vào, lập tức đụng phải bắp chân ấm áp của Khương Chi. Chiếc giường chậm rãi lún xuống, anh không nằm xuống mà đang dựa vào đầu giường, cầm khăn lau tóc.
Khương Chi nằm im cứng đờ, cô đang cố gắng kìm chế trái tim nhảy lên kịch liệt, kể cả hít thở cũng phải cố nhẹ nhàng hơn.
Không biết qua bao lâu, bàn tay lạnh lẽo của Thi Liên Chu mới khoác lên lưng cô, ngay sau đó một cơ thể thon dài đã bao phủ lên người cô. Trong thoáng chốc, hô hấp của hai người đều dồn dập, bóng đêm khiến các giác quan được phóng đại ra, đến tiếng tim đập cũng rõ ràng hơn rất nhiều.
Đôi mắt hẹp dài của Thi Liên Chu khóa chặt Khương Chi bên dưới cơ thể mình, ngón tay thon dài của anh vuốt sợi tóc bên thái dương cô, anh cúi đầu, dán đôi môi mỏng của mình lên môi cô, mùi thơm giống nhau trên cơ thể hai người họ cùng lượn lờ khắp bốn phía.
Đó là hương thơm của tinh dầu thảo mộc, mùi thơm thoang thoảng, không nồng, không gắt, dần dần thấm vào ruột gan.
Đột nhiên Khương Chi nắm chặt ga giường, hô hấp như muốn ngừng lại, môi đỏ khẽ mím chặt.
Trong lúc mơ hồ, Khương Chi nghe giọng nói đã khàn của Thi Liên Chu nhưng đầy truyền cảm: “Khương Chi, anh yêu em.”
Đúng vậy, anh yêu cô gái bí ẩn này.
Rốt cuộc cũng loạn rồi!
Những ngôi sao lấp lánh, bóng đêm triền miên, trong phòng tràn ngập xuân sắc.
…